Lệnh Dĩ Châu giật lấy quyển sách trên tay thiếu niên, nhướn mày nói:
"Lịch sử của 12 năm giáo dục bắt buộc không đủ để cậu học à? Đường Chủ - Kỷ Nguyên Mới đã được viết rõ ràng trên sách giáo khoa rồi đấy. Loại sách nhái cổ đại này, tôi mà muốn, một ngày có thể làm giả cho cậu mười quyển! Lẽ nào cậu cũng giống anh trai mình, tin rằng Đường Chủ vẫn còn sống?"
Lận Như Ngọc không chút biểu cảm giật lại cuốn sách.
Cậu lạnh lùng lấy ra một chiếc khăn tay, tỉ mỉ lau đi dấu vết trên bìa sách nơi vừa bị Lệnh Dĩ Châu chạm vào.
"Tôi và anh ấy không giống nhau.” Khóe môi cậu nhếch lên một nụ cười châm biếm: "Nhà họ Lận đã có một kẻ điên là đủ rồi."
"Còn nói mình không điên? Cậu nhìn bộ dạng của mình bây giờ xem, bình thường chỗ nào?"
Lệnh Dĩ Châu trố mắt nhìn cậu nghiêm túc lau sạch hai chữ "Đường Chủ" trên bìa sách, khóe môi giật giật.
Trong lúc hai thiếu niên khẩu chiến, màn hình giám sát vẫn âm thầm tiếp tục truyền hình ảnh.
Trong đoạn ghi hình, cô gái tóc đen nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía đám vệ sĩ.
Đuôi tóc buộc cao của cô vẽ nên một vòng cung trên không trung.
Mái tóc đen mềm mại lướt nhẹ qua đôi cánh của bức tượng thiên sứ.
[Đinh!]
Ở một tinh vực xa xôi cách hàng vạn năm ánh sáng, một đôi cánh trắng muốt khẽ run rẩy.
Thiên sứ ngủ say giữa muôn vàn tinh tú, hàng mi nhắm chặt khẽ động đậy, bên trong đôi mắt dường như có một tia sáng vàng lóe lên.
Chớp mắt một cái, ánh sáng rực rỡ như từng đợt sóng khuếch tán ra ngoài, trong một nhịp thở, tràn qua nhiều tinh vực!
Ngay lúc này, một học viên của Trường Quân Sự Trung Ương, đang run rẩy theo dõi cuộc tranh cãi giữa Lệnh Dĩ Châu và Lận Như Ngọc, chợt thấy một tia sáng vàng lóe lên trong tầm nhìn ngoại vi.
Cậu ta nghi hoặc quay đầu, nhìn về phía cửa sổ phi thuyền bên cạnh.
Trong khoảnh khắc ấy, con ngươi co rút dữ dội, kinh hoàng hít vào một hơi lạnh buốt.
"Đó là… cái gì?"
Lệnh Dĩ Châu và những người còn lại cũng bị ánh sáng ấy thu hút, vô thức nhìn ra bên ngoài phi thuyền.
Trời trắng rực rỡ.
Bầu trời vốn bao phủ bởi quầng sáng trắng mờ nhạt của ngôi sao khổng lồ, nay lại rực cháy trong ánh vàng rực rỡ, tựa như một mặt trời mới đang từ trên trời rơi xuống nhân gian.
Cùng lúc đó, một thứ cảm xúc kỳ lạ bỗng lan tỏa trong lòng họ.
Đó là tín hiệu từ bậc tối cao của hệ Quang Minh, từ một chủng tộc siêu phàm truyền kỳ.
Khoảng cách dù có xa xôi đến hàng tỷ năm ánh sáng nhưng ngay khoảnh khắc này, ở những vùng đất khác nhau, gần như tất cả những người đã thức tỉnh sức mạnh Quang Minh, đồng thời cảm nhận được một dòng nhiệt huyết dâng trào tận sâu trong l*иg ngực.
Một sự phấn khích mãnh liệt.
Một sự bùng nổ dữ dội.
"Là Uriel…"
"Ngài ấy đã thức tỉnh!"
"Ầm!"
Cánh cửa phòng nghỉ bị đẩy mạnh ra.
Một người đàn ông khoác quân phục bước vào từ cánh cửa thép kiên cố.
Thân hình cao lớn, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm.
Toàn thân anh bao phủ bởi một lớp hào quang nhạt màu sữa, một con chim ánh sáng trắng đang bay lượn quanh cơ thể anh.
"Thượng tướng!"
Những chàng trai, cô gái trong khoang phi thuyền lập tức đứng dậy, nghiêm chỉnh chào hỏi.
Nhưng người đàn ông ấy không để tâm, chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt, cảm nhận sự cộng hưởng từ linh thú chủng tộc siêu phàm Chim Thiên Đường mà anh đã ký khế ước.
Anh lặng lẽ lắng nghe ý chỉ từ ngai vàng Quang Minh tối cao.
Rồi đôi mắt bỗng mở bừng ra.
Ánh mắt sắc bén như ánh lửa bùng cháy.
Hơi thở anh nặng nề, như thể đang cố gắng đè nén sự kích động đang dâng trào.
Cuối cùng, anh chỉ nói một chữ, trầm thấp nhưng vang vọng.
"Đường."
***
[Tít!]
Tô Đường vừa định lừa gạt nhóc mập, bên tai bỗng văng vẳng một giọng nói xa xăm, trống rỗng và huyền ảo.
Nhưng trước khi cô kịp nghe rõ, âm thanh ấy đã bị vô số tiếng thì thầm hỗn loạn và méo mó thay thế.
Những giọng nói cao thấp khác nhau, đến từ đủ chủng tộc: Tiếng gầm thét của loài rồng, khúc hát mê hoặc của hải yêu, tiếng rít chói tai của loài rắn...
Những âm thanh đan xen, trộn lẫn vô số cảm xúc kỳ quái: Nhớ nhung, điên cuồng, cố chấp, oán hận.
Sự tiêu cực dày đặc như hắc ám đang lên men, cô đặc thành một thứ nhựa đường nhớp nháp, từng chút từng chút một nhấn chìm cô, khiến hơi thở bị bóp nghẹt.
Ngay khoảnh khắc cô sắp bị nuốt chửng, một loạt tín hiệu nhiễu giống như màn hình tuyết trắng bỗng lóe lên trong đầu.