Trong đoạn ghi hình giám sát, một cô gái tóc đen buộc cao xuất hiện. Khuôn mặt cô tiều tụy đến đáng sợ, đôi môi trắng bệch, mái tóc lộn xộn, không còn giữ được vẻ chỉnh tề.
Bộ quần áo cô mặc đã bị một vật thể không xác định cào rách mấy chỗ, phủ đầy bụi bẩn. Nhìn qua, trông cô chẳng khác gì một người qua đường bình thường, bị nhấn chìm giữa đám đông, chẳng có chút gì đặc biệt.
Thực tế, nếu không phải vì cô ra tay với cống phẩm của Đức Ngài Uriel, hệ thống AI của Thiên Khải cũng chẳng buồn bắt được hình ảnh cô.
"Có gì không ổn sao? Chẳng phải chỉ là một dân nghèo đến từ tinh cầu vùng rìa thôi à?"
Bạch Nguyệt lên tiếng: "Dựa theo trạng thái của cô ta, có lẽ đã lâu rồi không có đủ thức ăn và nước sạch. Nhưng… một kẻ nghèo đến mức duy trì cuộc sống cơ bản cũng không nổi, thông thường sẽ cảnh giác hơn người khác, đồng thời tính cách cũng nhút nhát hơn. Thế mà cô ta…"
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong màn hình giám sát: "Trên người không hề có dấu vết của một kẻ nhặt rác. Cảm giác hoàn toàn không giống một người sống bằng cách bới rác kiếm ăn."
Lệnh Dĩ Châu cười nhạt: "Thì sao nào? Không phải chỉ là một tên nghèo hèn to gan hơn bình thường thôi sao? Đến cả cống phẩm dâng lên chủng tộc siêu phàm cấp truyền kỳ mà cũng dám cướp. Dù có thức tỉnh thiên phú đi nữa, thì cũng chẳng có chủng tộc siêu phàm nào muốn ký khế ước với loại người như vậy. Loại này nên bị liệt vào danh sách đen của Liên minh Học viện, cấm cửa vĩnh viễn."
Là nhóm giám sát kỳ thi, họ có quyền loại thẳng những thí sinh không đạt tiêu chuẩn.
Bạch Nguyệt bật màn hình lên: "Nhìn cái này đi."
Mọi người đồng loạt nhìn vào màn hình, đồng thời hít sâu một hơi.
Dữ liệu sinh học của cô gái đã được AI quét xong. Bên phải màn hình, hàng loạt chỉ số sinh lý đỏ chói hiện lên, khiến không ít người bất giác rùng mình.
Đói khát nghiêm trọng.
Thiếu nước trầm trọng.
Nhiều chỉ số dinh dưỡng dưới mức tối thiểu.
Không chỉ vậy, thể chất của cô ta cũng cực kỳ tệ hại, cả sức bền lẫn độ dẻo dai của cơ bắp đều không đạt mức trung bình của liên bang. Đây là kết quả của việc bị suy dinh dưỡng trong thời gian dài.
Bạch Nguyệt liếc nhìn Lệnh Dĩ Châu: "Nếu cậu rơi vào tình cảnh của cô ta, chưa chắc đã làm tốt hơn đâu. Đức Ngài Uriel đã ngủ say suốt bao năm nay, ngài ấy chưa từng chạm vào những cống phẩm ở đây. Nếu anh báo cáo để liệt cô ta vào danh sách đen, nghĩa là dứt khoát cắt đứt cơ hội của cô ta vào trường danh tiếng để thay đổi số phận."
Lệnh Dĩ Châu nhếch môi, cười giễu cợt: "Hừm. Cậu là siêu phàm hệ Quang Minh mà nói mấy câu này đấy à? Cậu đoán xem, tại sao những năm gần đây, Uriel ngày càng ít phản hồi với liên bang? Chính vì tồn tại những kẻ nghèo khổ vô đạo đức như vậy, nên ngài ấy mới ngày càng thất vọng với liên bang."
Cậu ta nhìn về phía sofa, nhếch cằm: “Lận Như Ngọc, cậu nói xem có đúng không?”
Trên sofa, một thiếu niên thanh nhã như ngọc đang lặng lẽ đọc sách. Ngón tay thon dài kẹp lấy trang giấy, ánh mắt chăm chú không hề lay động.
Trên bìa sách là những chữ dát vàng “Truyền Kỳ Đường Chủ”.
Nghe tiếng gọi, thiếu niên không buồn ngẩng đầu, chỉ khẽ liếc xuống:
"Nhàm chán."
Lệnh Dĩ Châu liếc nhìn bìa sách, lập tức đảo mắt khó chịu:
"Lại là quyển sách giả mạo cậu nhặt được đâu đó hả? Anh trai cậu như thế cũng đành, không ngờ cậu cũng bị anh ta ảnh hưởng? Cả nhà họ Lận đúng là một lũ điên, hết người này đến người khác đều mắc bệnh hoang tưởng. Dốc hết tâm tư để theo đuổi một kẻ đã chết từ thời cổ đại, có đáng không?"
Nhà họ Lận vốn nổi danh với một con cáo già nham hiểm. Người đó có mưu kế và năng lực đứng đầu thiên hạ, nhưng đồng thời cũng mắc chứng hoang tưởng nghiêm trọng.
Từ năm mười mấy tuổi, anh đã điên cuồng truy tìm dấu vết của Đường Chủ.
Anh tin chắc vào điều hoang tưởng của mình, rằng anh đã tận mắt nhìn thấy truyền kỳ ấy.
Nhưng thực tế, Đường Chủ đã mất tích gần 1000 năm.
Tuổi thọ của con người không thể dài đến mức đó. Dù cho Đường Chủ từng là một huyền thoại, thì bây giờ chắc chắn cũng đã chết rồi.
Toàn bộ thế giới đều nghĩ rằng Lận Đình Châu bị điên.
Nhưng ngay cả Lận Như Ngọc cũng bị ảnh hưởng, ngày ngày vùi đầu vào việc thu thập tư liệu về Đường Chủ.