Ở đầu con đường, Tô Đường gầy gò, lắc lư vài vòng trong cơn đói khát và lạnh giá. Nơi cô để mắt tới là bàn tế lễ đặt các mâm trái cây.
Mỗi ngày, người ta đều dâng lên tế đàn những mâm trái cây tươi mới và đồng thời thay thế các mâm trái cây cũ, sau đó mang đi xử lý như rác thải. Trái cây để một ngày tuy không bị hỏng, nhưng dù chưa hư thối, với sự mê tín phong kiến của hành tinh này, không ai dám ăn trái cây đã qua sử dụng trong việc cúng tế. Họ tin rằng ăn những trái cây này là xúc phạm thần linh và các thiên sứ trên bầu trời.
Thật lãng phí biết bao! Là người của thời đại mới, Tô Đường kiên quyết không để bất kỳ hạt gạo nào bị phung phí. Vì vậy, cô quyết tâm âm thầm “giải cứu” số trái cây lãng phí này, vì lợi ích của toàn dân trong vũ trụ.
Ban đầu, Tô Đường dự định đợi nhân viên thu dọn xong mâm trái cây, rồi lén theo sau để đến bãi rác tìm kiếm. Thế nhưng, khi tận mắt chứng kiến sự hỗn loạn ở bãi rác, cô mới nhận ra điều đó vượt xa sức tưởng tượng.
Là một cô gái trẻ, đơn độc, không có nơi cư trú hợp pháp, cô chẳng những không thể giành giật được thức ăn, mà thậm chí còn có nguy cơ trở thành “con mồi” của những kẻ khác. Nghĩ đến sức chiến đấu hạn chế của mình, Tô Đường đành ngậm ngùi quay về.
Và cô nhận ra rằng, muốn “nhặt rác” cũng phải đi từ thượng nguồn mới có hy vọng. Vì thế, Tô Đường quyết định nhắm thẳng đến nơi xuất phát: bàn tế lễ.
Khi tiến gần pho tượng, cô nhanh chóng vươn tay, chụp lấy mâm trái cây gần nhất rồi lập tức quay người chạy đi, không chút do dự. Nhìn quả trái cây trong tay, Tô Đường không khỏi tò mò.
Quả màu đỏ, nhỏ hơn quả trứng bồ câu một chút, trông giống cà chua bi, trên bề mặt còn có hoa văn mịn như vảy rắn. Cô ăn thử một quả, cảm giác ngọt thanh lan tỏa trong miệng, làm dịu đi cơn khát cháy họng ngay lập tức.
Dù quả nhỏ bé, nhưng kỳ lạ là nó lại khiến bụng cô no nhanh chóng, làm dịu đi cơn đói hành hạ bấy lâu.
Khoảnh khắc đó, Tô Đường cảm thấy như được tái sinh.
Trước đây, Tô Đường chưa từng trải qua cảnh đói khát đến mức phải mơ đến gà rán hay ly Coca. Giờ đây, cô mới thấm thía rằng, được ăn no là điều thật sự không dễ dàng.
Nghẹn ngào vì xúc động, Tô Đường vừa cảm ơn những trái quả cứu đói trong lòng thì bất chợt một tiếng hét kinh hãi vang lên bên tai.
“Ngươi ngươi ngươi ——”
Quay đầu lại, cô thấy một cậu nhóc mập tròn đang run rẩy chỉ vào mình, đôi mắt tròn xoe như muốn rớt khỏi tròng, cả ngón tay cũng không ngừng run.
Tô Đường không nói không rằng, nhanh chóng nhét một quả nhỏ vào miệng cậu ta. “Gặp thì có phần, đừng khách sáo.”
Cậu nhóc mập há miệng định nói, nhưng quả trái cây lại trượt thẳng xuống cổ họng! Cậu ta lập tức hét lên đầy hoảng loạn:
“A a a!”
Cậu ấy đã ăn mất cống phẩm dâng lên ngài Uriel!
Tô Đường vội đưa tay bịt miệng cậu, nhướng mày cảnh cáo, “Nhỏ tiếng thôi! Cậu muốn cho mọi người biết mình đã ăn cống phẩm sao?”
Cậu nhóc mập gật đầu liên tục, nước mắt rưng rưng, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn cô như muốn tố cáo.
Tô Đường đang suy nghĩ cách làm cậu ta im lặng thì bỗng nhiên cảm thấy vai mình bị đè nặng, sống lưng lạnh toát.
Cô từ từ quay đầu lại, phát hiện hai gã đàn ông cơ bắp đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, tay to như chiếc quạt mo đang giữ chặt vai cô. Đôi tay ấy lớn cỡ bắp đùi cô, khiến cô chỉ cần tưởng tượng cũng thấy lạnh sống lưng.
Hai người đó nói bằng giọng trầm thấp, đầy áp lực: “Buông thiếu gia ra ngay!”
Tô Đường sững người: “Thiếu gia??”
Cô liếc nhìn cậu nhóc mập, ngẫm nghĩ rồi hiểu ra. Thì ra đây là một cậu ấm có vệ sĩ đi kèm. Bảo sao cậu ta dám vênh váo như vậy bên ngoài!
Nhanh chóng buông tay, Tô Đường còn vỗ vai cậu nhóc mập, cười như không có chuyện gì: “Anh em, hiểu lầm thôi. Hiểu lầm mà!”
Trong khi đó, trên một chiếc tàu vũ trụ, một nhóm thiếu niên dáng người cao ráo đang theo dõi toàn bộ sự việc qua màn hình giám sát thời gian thực.
Tất cả họ đều mặc đồng phục màu đen, trước ngực thêu hình đại bàng bạc dang cánh ngẩng cao đầu – biểu tượng của Học viện Trung ương Liên bang.
“Xì.”
Một tiếng cười lạnh vang lên từ phía trước màn hình.
Một chàng trai tóc vàng cao gầy khoanh tay trước ngực, ánh mắt dán chặt vào màn hình. Từng lọn tóc vàng được chăm sóc cẩn thận, sáng bóng và mềm mượt. Gương mặt tuấn tú của cậu ta hiện lên nụ cười lạnh lùng, mang chút gì đó vừa khắc nghiệt vừa mỉa mai.
“Người từ hành tinh cấp thấp đúng là rác rưởi. Đến cả cống phẩm dâng cho thiên sứ mà cũng dám trộm.”
“Mỗi năm phân bổ danh ngạch chiêu sinh cho hành tinh cấp thấp chỉ là lãng phí tài nguyên của Liên bang.”
“Những người siêu phàm từ hành tinh cấp thấp, dù có thức tỉnh thiên phú cũng chỉ là kẻ đội sổ. Chiêu mộ họ chỉ kéo thấp đẳng cấp của trường học. Tới Bạch Hằng Tinh để chiêu sinh, thật sự là phí thời gian.”
“Nếu không phải vì siêu phàm giả cấp Siêu A xuất hiện ở Bạch Hằng Tinh, tôi đã từ chối chuyến đi vô nghĩa này rồi.”
Người bên cạnh nhún vai, đáp lời: “Địa điểm khảo hạch huấn luyện lần này vô tình trùng khớp với khu chiêu sinh đặc biệt của hành tinh cấp thấp do Liên bang xác định. Năm nay, chỉ tiêu chiêu sinh đặc biệt của trường vẫn chưa hoàn thành. Đám lão già ở Phòng Giáo vụ chắc là ngại phiền phức, nên tùy tiện giao nhiệm vụ này cho đội ngũ ở gần nhất như chúng ta.”
“Lần này thực sự là một siêu phàm giả cấp Siêu A sao? Trường học nghĩ gì mà cử chúng ta đi xử lý? Đó là cấp Siêu A đấy!”
“Không chỉ mình chúng ta, mà học sinh từ các trường quân đội lớn khác cũng sẽ tham gia. Lần này chắc chắn là một cuộc diễn tập thực chiến liên hợp.” Giọng một cô gái tóc dài cất lên, bình thản nhưng rõ ràng.
Cô liếc nhìn màn hình giám sát, bỗng trầm giọng: “Tôi thấy chuyện này không ổn chút nào.”
“Đương nhiên là không ổn rồi.” Lệnh Dĩ Châu bật cười lạnh, đôi mắt xanh thẳm ánh lên vẻ kiêu ngạo của một quý tộc danh gia vọng tộc.
“Theo quy định, trường học nào chiêu mộ được siêu phàm giả sẽ có quyền ưu tiên ký khế ước với họ. Nhưng lần này, với sự tham gia của nhiều trường quân đội lớn, chỉ có duy nhất một siêu phàm giả cấp Siêu A. Cuối cùng, phân chia kiểu gì đây?”
Một thiếu niên bên cạnh lười nhác đáp lời: “Dĩ Châu, đừng vội nói chuyện sở hữu. Liệu chúng ta có đủ khả năng đối phó với siêu phàm giả cấp Siêu A hay không vẫn còn chưa biết. Cuộc diễn tập lần này thật sự quá điên rồ. Ai nghĩ ra kế hoạch này vậy?”
“Đừng nhìn tôi, không phải tôi!” Bạch Nguyệt chỉ vào màn hình, bất lực nhìn đồng đội của mình.