Tam Tai Giáng Thế

Chương 49: Lấy Làm Của Riêng (4)

"Ah..."

Khi tôi liếc lên, hai người bọn tôi chạm mắt.

Chiếc áo khoác đen của anh ta ướt đẫm, và một bầu không khí tĩnh lặng kỳ lạ lan toả ra xung quanh.

Mặt tôi cứng đờ lại, miệng tôi mấp máy một hồi rồi lên tiếng.

".....Tôi xin lỗi. Đây là sai lầm của tôi."

Tôi đã phản ứng nhanh chóng.

Hành động đầu tiên của tôi là nhẹ nhàng lấy ly đồ uống từ tay anh ta và đặt nó xuống chiếc bàn gần đó. Sau đó, tôi lấy một chiếc khăn giấy và nhẹ nhàng lau quần áo của anh.

"....Sàn nhà hơi trơn, nên là--"

"Không sao.."

Anh ta giơ tay ra ngăn tôi lại và mỉm cười. Sự căng thẳng bao trùm xung quanh từ khoảnh khắc đó đã dịu đi.

Nhìn lên để nói chuyện với những người khác, anh bắt đầu nói bằng giọng ấm áp hơn.

"Đó chỉ là tai nạn thôi. Cậu không cần phải lo lắng. Chiếc áo khoác này thậm chí cũng không đắt tiền lắm đâu."

"Ah, nhưng ít nhất hãy để tôi đền bù."

"Không sao đâu."

"Nhưng--"

"Chừng này thì không có gì đâu. Xin hãy yên tâm. Tôi đã nghe danh tiếng của cậu từ lâu rồi. Hãy coi như đây là thành ý của tôi."

"Ah, nhưng mà..."

Tôi đã nài nỉ nhiều lần, nhưng lần nào anh ấy cũng từ chối. Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dừng lại. Tôi có thể ít nhiều nhận ra rằng anh đang bắt đầu khó chịu với những phản ứng của tôi.

May thay, anh ấy đã nhận ra danh tính của tôi và không quá khắc nghiệt với tôi. Thay vào đó, anh có vẻ muốn tận dụng cơ hội này để xây dựng mối quan hệ.

Đúng là trở thành Sao Đen cũng có cái hay của nó.

"Lần sau hãy cẩn thận hơn nhé."

"....Tôi hiểu rồi."

Tôi cúi đầu xin lỗi lần nữa. Vừa lúc đó, bọn lính canh cuối cùng cũng đi tới bên anh ấy và thì thầm điều gì đó.

Ngay lập tức, gương mặt anh ta trở nên biến sắc.

Và rồi...

"Xin mọi người thứ lỗi, hãy dành cho tôi chút thời gian."

Dưới sự theo dõi của tôi, anh ấy cầm chiếc ly lên và gõ nhẹ vào nó bằng ngón tay của mình.

Ting--! Ting--!

Tiếng ồn đã đến được tai của tất cả mọi người có mặt.

Những lời bàn tán trong hội trường lắng xuống và mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh.

Sau đó, anh ta hắng giọng và mỉm cười.

"Thưa quý ông, quý bà, có vẻ như đã xảy ra một biến cố."

Giọng nói của anh ta lặng lẽ truyền khắp hội trường. Vẫn với nụ cười bình tĩnh đó, anh ta tiếp tục giải thích.

"Tôi rất tiếc phải thông báo với mọi người rằng một trong những món đồ giá trị của nhà đấu giá đã bị đánh cắp. Các báo cáo vừa mới được đưa ra, và chúng tôi tin rằng thủ phạm vẫn đang ẩn náu trong số chúng ta."

Anh ta áp tay vào ngực trong khi cúi đầu xuống một chút.

"Vì vậy, tôi hy vọng rằng với một chút thông cảm, mọi người sẽ không phiền nếu chúng tôi khám xét tất cả những vị khách có mặt. Tôi khiêm tốn yêu cầu với tư cách là Chủ trì nhà đấu giá."

Một sự im lặng kỳ lạ ngay sau đó trước khi toàn bộ hội trường trở nên ồn ào.

"Một tên trộm ư? Nếu đúng là thế thì tôi không thấy có lý do gì để từ chối cả. Tôi cũng chẳng có gì phải giấu giếm."

"Anh định giữ chúng tôi ở đây cho đến khi khám xét xong mọi người sao?"

"Điều này... Điều này có thể xảy ra ư?"

"Tôi từ chối việc khám xét!"

Phản ứng là sự pha trộn giữa phản đối và đồng thuận. Nhưng chỉ sau khi các thành viên của mười lăm Guild lên tiếng ủng hộ thì tiếng ồn mới lắng xuống.

"Chúng tôi đồng ý với cuộc tìm kiếm."

"Chúng tôi không có gì phải giấu giếm cả. Xin đừng bận tâm đến chúng tôi. Hãy khám xét theo ý muốn của anh."

"....Lũ đó đã bị tên này mua rồi à?"

Nhìn ánh mắt lạ lùng mà anh ta dành cho các thành viên đại diện của các Guild, tôi thấy đó có vẻ hợp lý.

Hoặc ít nhất là... Nhà đấu giá và các Guild có mối quan hệ cực kỳ tốt với nhau.

Dù sao đi nữa thì lính canh cũng bắt đầu tràn vào từ mọi lối đi, ngăn không cho mọi người ra ngoài.

Một lúc sau, có người đến bên tôi.

"Xin phép."

Và, vị chủ trì kết thúc bằng một lần cúi chào nữa.

"....Cảm ơn sự thông cảm của mọi người."

***

Cuộc tìm kiếm tiếp tục trong nửa giờ tiếp theo. Bất chấp nhiều lời phản đối từ khách mời và các thành viên của Học Viện, họ vẫn không nghe và tiếp tục khám xét.

"...Tình hình thế nào rồi?"

Nhìn tình hình, vị chủ trì cau mày. Mất nhiều thời gian hơn mong đợi...

Không lẽ tên trộm đã trốn thoát rồi sao...?

Nhưng làm sao có thể như vậy được? Ngay khi món đồ bị đánh cắp, mọi lối ra đều bị chặn và tất cả khách có mặt đều bị giữ lại.

Khả năng tên trộm trốn thoát là rất thấp...

"Chủ nhân, chúng ta vẫn chưa phát hiện ra điều gì. Hầu hết khách khứa đều có biểu hiện bất mãn. Nhất là những người đã được xóa bỏ nghi ngờ. Chúng tôi đã tìm kiếm thêm xung quanh nhưng cũng không phát hiện ra gì cả."

Anh ta cau mày và xoa cằm.

"Thật phiền phức..."

Tất cả khách mời đều có địa vị nhất định trong Đế quốc. Hành động của họ tương đương với việc xúc phạm đến giới thượng lưu.

May thay, với mối quan hệ tốt đẹp của họ với mười lăm Guild, tình hình đã không trở nên tồi tệ hơn, nhưng mà...

Anh có thể giữ được như thế này trong bao lâu?

Nếu mọi chuyện cứ tiến triển theo chiều hướng này, thì khả năng cao anh sẽ phải đối mặt với nhiều nhân vật quan trọng cùng một lúc.

Anh không có nhiều thời gian. Mặc dù món đồ bị đánh cắp rất đắt và sẽ dẫn đến tổn thất đáng kể, nhưng đó là thứ anh có thể kiếm lại được trong một thời gian.

Và anh thà làm hài lòng khách hàng hơn là lấy lại được tiền.

Tiền lúc nào cũng có thể kiếm được. Nhưng còn mối quan hệ thì sao...?

Việc đó khó hơn nhiều.

Nhưng tất nhiên...

Nếu có thể, anh muốn tìm ra thủ phạm. Làm gì có ai không quan tâm đến việc bắt kẻ trộm đã cướp đi miếng ăn của mình chứ?

"Cứ chờ xem..."

Anh nắm chặt lấy ly đồ uống hơn khi nghĩ đến điều đó.

Tuy nhiên, nếu họ vẫn không thể tìm ra thủ phạm trước khi tình hình trở nên phức tạp, thì khi đó anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ cuộc.

"Nó có thể ở đâu được nhỉ...?"

Vị chủ trì cảm thấy đầu đau nhói, anh quay đầu nhìn về phía một thanh niên cách đó không xa. Hiện tại, hắn đang được khám xét cơ thể, nhưng từ phản ứng của những người lính canh gác, thì có vẻ như hắn cũng vô tội nốt.

Dù thế, khi nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta, vị chủ trì vẫn lặng lẽ lè lưỡi.

".....Một tên khờ."

Đó là đánh giá của anh về Sao Đen của Haven.

Ai mà ngờ được hắn ta lại là một tên khờ như vậy chứ...? Nhớ lại cảnh áo khoác của mình bị vấy bẩn bởi đồ uống, vị chủ trì cảm thấy môi mình giật giật.

Bộ đồ đó không hề rẻ. Anh ta chỉ nói dối để giữ hình tượng mà thôi.

Trên thực tế, nó cực kỳ đắt đỏ.

Nếu không phải vì địa vị của hắn ta là Sao Đen thì...

"Hử?"

Ngón tay vị chủ trì đột nhiên khựn lại và biểu cảm của anh thay đổi.

Anh nhìn quanh. Tất cả lính canh đều đang bận rộn khám xét, sờ soạng và kiểm tra đồ đạc của tất cả khách mời đang có mặt.

Một ý nghĩ đột ngột lóe lên trong đầu anh và anh đặt ly đồ uống trên tay xuống.

Cách anh nhìn học viên gần mình ngay lập tức thay đổi khi anh cố nhớ lại sự việc. Chẳng biết từ đâu ra, hắn đột nhiên vấp ngã và làm đổ đồ uống lên người anh. Sau đó, hắn cứ cố gắng lau sạch quần áo...

"Ah."

Anh chớp mắt, và khoé môi dần cong lên.

Phải rồi...

Tất nhiên là thế rồi.

Tại sao anh lại không nghĩ đến điều đó nhỉ? Trong số tất cả những người có mặt, ai là người có khả năng không bị khám xét nhất?

"Haha."

Anh cười lớn rồi quay sang một trong những người lính canh gần nhất và giang tay ra.

".....Khám xét người ta luôn đi."

"Vâng?"

Người lính canh có vẻ ngạc nhiên, nhưng anh không bận tâm. Anh khẽ hất cằm, và khẽ nheo mắt lại khi nhìn về phía chàng trai trẻ Sao Đen kia.

Nếu phỏng đoán của anh là đúng thì...

Anh đã tìm ra thủ phạm.

***

Pat, pat--!

Việc tìm kiếm mất khá nhiều thời gian.

Vỗ nhẹ cơ thể và sử dụng một vật thể lạ gì đó trong khi làm vậy, tôi cảm thấy như thể mọi bộ phận trên cơ thể mình đều đang bị khám xét. Rất có thể, thiết bị này đã giúp kiểm tra vào sâu trong da thịt con người. Phòng trường hợp tên trộm đã nuốt món đồ đó, thì họ có thể phát hiện ra.

"....."

Pat, pat--!

Cánh tay tôi bị sờ mó.

Pat, pat--!

Chân tôi thì bị sờ soạng.

Pat, pat--!

Túi của tôi đã được kiểm tra.

Tôi im lặng suốt thời gian đó và giữ cho tim mình đập ở trạng thái ổn định.

Đặc biệt là khi tôi cảm thấy có ánh mắt nào đó đang hướng về phía mình. Và tóc gáy của tôi hơi dựng lên.

Lòng bàn tay tôi đẫm mồ hôi và tôi có một cảm giác thôi thúc lạ lùng muốn ngọ nguậy tay mình.

Mặc dù vậy, tôi vẫn cố không biểu lộ bất kỳ phản ứng đáng chú ý nào cho đến khi cuộc tìm kiếm kết thúc.

"Có vẻ như cậu ổn rồi. Chúng tôi không tìm được gì trên người cậu cả."

Chỉ đến lúc đó tôi mới lùi lại. Khi quay đầu lại, tôi chạm mắt với một người, và biểu cảm trên gươn mặt tôi hơi căng ra. Anh ta nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói rằng, "Tóm được ngươi rồi..." Ban đầu, tôi tự hỏi anh ta có ý gì, nhưng sau khi thấy anh ta cũng đang bị khám xét, tôi đã hiểu ra vấn đề.

Ah--

Lúc đó tôi lấy tay che miệng mình lại.

"....."

Nuốt nước bọt, tôi cố giữ bình tĩnh và đứng yên. Tay trái tôi giật giật, và tôi không thể khiến các ngón tay mình ngừng run.

Ngay lập tức, hành động đó lọt vào mắt anh ta.

".....Cậu kia."

Cuối cùng, anh ấy cong môi lên và cất tiếng gọi tôi.

"....."

Tôi không trả lời ngay mà chỉ mím môi lại.

Anh ta vời tôi bằng ngón tay.

"Đến đây nào..."

Giọng nói của anh ta nghe thật khô khốc và đầy uy quyền.

Tôi nuốt nước bọt rồi làm theo lời anh ấy và tiến lại gần, và tôi chỉ dừng lại ở đầu bàn đối diện nơi có một ly đồ uống chứa đầy đá.

Tôi vô thức đưa tay ra với lấy nó và anh ta cũng không hề ngăn tôi lại.

Ngược lại, anh có vẻ thích thú với hành động của tôi.

"Không cần phải lo lắng đâu."

Ánh mắt của anh hướng về phía những người lính canh xung quanh đang bận rộn khám xét mọi bộ phận trên cơ thể mình.

Pat, pat--!

Họ thực hiện theo quy trình tương tự như làm với tôi, vỗ nhẹ khắp cơ thể anh ấy và đặc biệt chú ý đến chiếc áo khoác.

Tôi cảm thấy nét mặt mình càng cứng đờ lại trong khi tay tôi siết chặt lấy chiếc ly hơn.

Giọng nói của anh lại một lần nữa vang đến tai tôi.

"....Cậu có muốn thú tội không?"

"...."

Tôi nghiêng đầu, và anh ta hơi cúi xuống nhìn tôi.

"Nếu bây giờ cậu thành thật, mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp thôi. Hiện tại tôi không buộc tội cậu vì tôi không có bằng chứng. Nhưng mà..."

Anh ta đột nhiên mỉm cười.

"Mặc dù cậu đã cố gắng hết sức, tôi vẫn thấy cậu đang lo lắng đến mức nào. Cậu có thể bình tĩnh hơn được kh--"

"Chủ nhân."

Câu nói của anh ta đột nhiên bị một trong những người lính canh cắt ngang. Khi anh nhìn vào mắt người lính, biểu cảm của anh nhanh chóng biến đổi ngay khi người lính cất lời.

"...Không có gì cả. Ngài cũng ổn mà."

"Hở...?"

Như thể không ngờ đến câu trả lời kia, mắt anh mở to và vẻ mặt anh sụp đổ. Tôi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó từ phía bên kia bàn. Sau đó tôi khẽ cúi đầu và quan sát ly đồ uống trên tay.

"Ngươi có chắc là không có vấn đề gì không? Ngươi có kiểm tra đúng không đấy...? Ta..."

Giọng nói của anh ta nhỏ dần trong khi tôi nhìn chằm chằm vào chiếc ly. Hay cụ thể hơn là một trong những "viên đá" bên trong ly đồ uống.

Nó hòa trộn vào nhau một cách hoàn hảo...

"..."

Tôi ngây người nhìn những viên đá thêm vài giây nữa, sau đó, tôi đưa ly đồ uống lại gần môi và uống nó.

Ực--

Hú hồn chim én thật.

#Vi