Tam Tai Giáng Thế

Chương 50: Lấy Làm Của Riêng (5)

Tôi đã từng là một nhân viên bán hàng.

"Hở? Không có gì sao...? Ngươi chắc chứ?"

Học cách đọc hoặc dự đoán hành động của những cá nhân xa lạ là điều đã ăn vào máu tôi từ những ngày làm việc đó.

.....Công việc của tôi là tìm mọi cách có thể để thuyết phục khách hàng mua sản phẩm.

Mọi phương tiện để thu hút doanh số đều được coi là có thể sử dụng. Ngay cả khi phải dùng đến những thủ đoạn, hoặc âm mưu sai trái.

Nhờ môi trường làm việc ấy mà tôi có thể dự đoán ít nhiều cách người ta sẽ phản ứng trong một vài hoàn cảnh nhất định.

Ai mà ngờ được kỹ năng sống đó sẽ có ích ở một thế giới khác?

"Chúng tôi đã kiểm tra lại rồi, thực sự không có gì cả."

"Kiểm tra lại lần nữa."

"Vâng..."

Tôi quan sát tên chủ trì đang vỗ nhẹ vào áo khoác và quần áo của mình một cách bối rối.

"...."

Tôi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó trong khi nuốt xương xuống cổ họng. Nó hơi đau, nhưng tôi vẫn giữ vẻ mặt kiên định và không để lộ bất cứ điều gì ra bên ngoài.

Sau khi xóa bỏ mọi nghi ngờ, giờ đây tôi có thể thoải mái lấy di chiếc xương. Tôi đã chờ đợi cơ hội này suốt từ bấy tới giờ.

Ngay từ ban đầu...

Mọi việc đều diễn ra đúng như tôi nghĩ.

Cách anh ta cư xử và phản ứng... Y hệt như những gì tôi đã hình dung. Và điều đó cũng phải thôi.

Hành động của tôi...

Chúng đã được tính toán từng li từng tí.

Khả năng tôi vô tình đổ đồ uống lên người anh ta trước khi lính canh kịp đến báo cáo là bao nhiêu? Thêm vào đó, với việc tôi vỗ nhẹ vào người anh ta để cố gắng "làm sạch" quần áo, thì anh ta nghi ngờ tôi chẳng phải chuyện gì khó hiểu.

Tôi không ngây thơ đến mức nghĩ rằng tên chủ trì sẽ mắc bẫy bởi một trò lừa đơn giản như thế. Nó hơi quá lộ liễu.

Đó là lý do tôi chưa từng có ý định nhắm vào chiếc áo khoác của anh ta.

Ngay từ đầu, tất cả chỉ là vỏ bọc cho mục đích thực sự.

*Sip*

".....Ly đồ uống của anh ta."

Tôi nuốt xuống và để nước chảy xuống cổ họng.

"Chiếc xương" có kích thước bằng một viên sỏi nhỏ, và mặc dù không hoàn toàn trong suốt, nhưng nó hòa quyện hoàn hảo với những viên đá trong chất lòng màu đỏ của chiếc ly.

Nếu không chú ý kỹ thì họ sẽ không nhận ra.

....Và làm sao vị chủ trì có thể nhận ra điều đó khi anh ta đang bận điều tra vụ trộm?

Chuyển hướng sự chú ý của anh ta vào chiếc áo khoác, tôi có thể nhét xương vào ly đồ uống mà không ai nhận ra. Như tôi đã nói trước đó, không có mục tiêu nào tốt hơn tên chủ trì.

Anh ta có thể đã yêu cầu lính canh kiểm tra mình sau khi nhớ lại hành động của tôi, nhưng không giống như những vị khách khác, mọi thứ đều bị kiểm tra, từ đồ uống đến cơ thể, thì anh ta chỉ kiểm tra mỗi cơ thể mình.

Chuyện này hoàn toàn hợp lý khi xét đến việc anh ta thậm chí còn không nhận ra ly đồ uống của mình đã bị lấy đi vào thời điểm đó.

So với cách tôi "vỗ" quá mức phô trương thì ngược lại, cách tôi lấy ly đồ uống của anh ta rất nhẹ nhàng, vậy nên anh ta không để ý tới hành động đó âu cũng là điều dễ hiểu.

Tôi cố tình đánh lạc hướng bằng hành vi lộ liễu của mình để anh ta quên đi mọi chuyện nhỏ nhặt khác.

Hệt như cách mà ảo thuật gia đánh lừa khán giả trong các buổi biểu diễn.

Chỉ có điều, tôi không phải là ảo thuật gia.

"Huuu..."

Tôi hít một hơi rồi uống hết ly đồ uống trên tay rồi và đặt nó xuống bàn.

Sau đó, khi quan sát tay mình, tôi vẫn có thể thấy nó đang run rẩy. Bảo không lo là chém gió, bởi lẽ đến giờ phút này, tôi vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình đang vang dội trong tâm trí.

Mặc dù kế hoạch không hoàn hảo, mọi việc vẫn diễn ra đúng như tôi mong đợi.

Chiếc xương. Cuối cùng nó cũng lọt vào tay tôi.

Kế hoạch của tôi đã thành công.

Nhưng mà...

"Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc."

Như tôi đã lúc trước, tôi muốn tất cả. Từ nhiệm vụ đến chiếc xương. Tới tận bây giờ, tôi mới chỉ đi được ⅔ lộ trình.

Còn một việc nữa mà tôi phải làm.

"Haa."

Tôi thở nhẹ và nhắm mắt lại.

"Vạch trần dối trá."

***

"Cô ổn rồi. Trên người cô không có gì cả."

"....Cảm ơn."

Evelyn mím môi và lùi lại một bước. Tuy trong lòng rối bời nhưng cô không biểu hiện ra ngoài.

Lúc này, tất cả những gì cô có thể nghĩ tới là Julien.

"Tại sao...? Tại sao cậu ta lại làm thế?"

Vì lý do gì mà hắn lại ra tay giúp đỡ cô? Cô không thể hiểu nổi. Làm gì có chuyện hắn vẫn còn quan tâm đến cô, phải chứ?

Evelyn nuốt nước bọt và mím môi.

Dường như chuyện đó là bất khả, và chính cô cũng hiểu rõ, thế nhưng... Tại sao những suy nghĩ đó cứ mãi luẩn quẩn trong đầu cô?

Lý do rất rõ ràng.

....Bởi vì đó là điều cô muốn tin vào. Rằng có lẽ, hắn không phải là con quái vật vô tình mà cô từng thấy. Rằng có lẽ, vẫn còn điều gì đó trong con người tan vỡ của hắn ta.

Một thứ gì đó vẫn có thể cứu vãn được.

"Evelyn?"

Dòng suy nghĩ của cô bị cắt ngang bởi một giọng nói nhẹ nhàng. Khi cô quay lại, Leon đang đứng cạnh cô.

Anh chỉ im lặng và chăm chú quan sát cô ấy.

".....Cậu ổn chứ?"

"...."

Evelyn mấp máy môi nhưng không thể nói gì cả, cuối cùng cô khẽ gật đầu.

"Tôi ổn."

Đó là điều cô muốn ám chỉ qua hành động của mình.

Hành vi kỳ lạ của cô không qua mắt được Leon, anh nhíu mày và lên tiếng.

"Chuyện gì đã xảy ra...?"

"Không, chỉ là—"

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Anh dứt khoát cắt ngang lời cô, khiến cô không còn chỗ để biện minh nữa. Chỉ khi đó, Evelyn mới nhận ra mình không thể lừa được anh và mỉm cười cay đắng.

"Là Julien..."

Cô ấy nói chậm rãi, đầu vẫn cúi gằm.

"Cậu nghĩ cậu ta có cứu được không?"

"...."

Câu trả lời mà cô nhận được chỉ là sự im lặng. Khi ngước lên, cô ngạc nhiên khi thấy Leon đang nhìn cô với vẻ mặt hết sức phức tạp.

Sau đó, anh thở dài và lắc đầu.

"Không."

Anh nói một cách quả quyết. Thực sự rất quả quyết.

".....Ngài ấy hết cứu rồi."

"Ah."

Evelyn cảm thấy mắt mình hơi ươn ướt. Đặc biệt là khi cô nhận ra vẻ mặt căng thẳng của Leon khi anh nói về hắn ta.

".... Quá muộn rồi. Julien mà cậu nhớ. Người mà chúng ta nhớ. Ngài ấy đã không còn trên thế gian này nữa."

Anh ngừng lại một lát trước khi nói thêm.

"Hãy nghĩ về ngài ấy như một người xa lạ."

***

Sau nửa giờ nữa trôi qua và sự kiên nhẫn của các vị khách đã cạn kiệt, Vị chủ trì đã quyết định dừng cuộc điều tra.

"Có vẻ như chúng tôi đã giữ chân mọi người quá lâu. Tôi xin lỗi vì sự bất tiện này. Thật đáng tiếc, nhưng chúng tôi không thể xác định được thủ phạm."

Anh đưa ra lời tuyên bố nhưng vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp.

Và rồi, anh khẽ cúi đầu và nói thêm:

"Để xin lỗi tất cả các vị khách đã cảm thấy bất tiện vì hành động của chúng tôi, cuộc đấu giá sẽ giảm giá 10% cho bất kỳ sản phẩm nào chúng tôi cung cấp."

Chỉ đến lúc đó, mọi người trong hội trường mới bình tĩnh lại. Cần phải lưu ý rằng mức giảm giá mười phần trăm là một số tiền cực kì lớn nếu xét đến mức giá đắt đỏ của một số mặt hàng được niêm yết trong nhà đấu giá.

Phần thưởng đó đủ để rửa sạch mọi sự oán giận tích tụ trong họ rồi.

Đây là một cái giá nhỏ mà vị chủ trì sẵn sàng trả để giữ cho mọi người trong hội trường vui vẻ. Một nụ cười làm lu mờ nét mặt của anh khi nhìn vào vẻ mặt vui mừng của khách mời, và chỉ sau đó anh mới cho phép khách được hộ tống ra khỏi khuôn viên.

"Mặc dù hoàn cảnh đưa đẩy khiến đêm nay trở nên tồi tệ, nhưng tôi vẫn hy vọng tất cả các bạn đều vui vẻ. Một lần nữa, chúng tôi xin lỗi vì sự bất tiện vừa qua."

Từng người một, các vị khách bắt đầu di chuyển ra ngoài theo một hàng trật tự.

Khi các vị khách rời đi, một người đàn ông mặc đồng phục quản gia lặng lẽ gia nhập vào hàng, rồi kín đáo rẽ vào một hành lang tối tăm.

Tok Tok—

Tiếng bước chân của ông vang vọng khắp hành lang yên tĩnh, gương mặt ông dần nhăn nhúm lại.

".....Thất bại rồi."

Kế hoạch đã thất bại.

Gương mặt của người quản gia méo mó khi nghĩ đến điều đó. Làm sao mà kế hoạch mà họ đã ấp ủ bấy lâu nay lại có thể thất bại như vậy được...?

Mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ cho đến tận phút cuối cùng.

Mặc dù ông không chắc chắn lắm về chuyện gì đã xảy ra vì không được tận mắt chứng kiến, nhưng ít nhiều ông cũng nắm được một vài thông tin.

Julien Dacre Evenus.

Sao Đen.

Hắn đã can thiệp vào kế hoạch của họ. Chỉ có thể là hắn ta mà thôi.

"...Mình phải báo cáo lại việc này."

Tình hình rất nghiêm trọng. Làm sao hắn biết được kế hoạch? Và làm sao hắn ta lại can thiệp vào? Hắn ta đã biết được bao nhiêu...?

Tok Tok—

Những câu hỏi tiếp tục tràn ngập tâm trí người quản gia khi ông tiếp tục di chuyển dọc theo hành lang yên tĩnh.

Kế hoạch...

Nó được cho là hoàn hảo.

Việc Sao Đen nhúng tay vào vấn đề này cho thấy có khả năng hắn đã biết điều gì đó về họ. Và thậm chí nếu hắn không biết và hành động theo sự bốc đồng, điều này có vẻ khá vô lý nếu xét đến lai lịch mà họ điều tra về hắn và mối quan hệ của hắn với con bé kia... Và chuyện quan trọng nhất lúc này là ông phải báo cáo lại với cấp trên.

Họ không thể để những biến số chưa biết ảnh hưởng đến kế hoạch của mình.

Nhất là khi họ đã suýt thì đạt được mục đích.

"Không phải y—Hử?"

Giữa chừng, mặt đất dưới chân ông đột nhiên chuyển động, và những bàn tay vô hình xuất hiện từ bên dưới, túm chặt lấy mắt cá chân ông ta.

"Ukh...!

Trong khoảnh khắc, một làn sóng yếu ớt tràn khắp cơ thể, khiến ông mất thăng bằng và ngã xuống.

"Cái gì..."

Tok—

Tiếng bước chân phá vỡ sự im lặng bao trùm không gian, và ngay sau đó, một giọng nói khô khốc vang lên từ phía sau lưng ông ta.

"....Đi đâu mà vội mà vàng thế lão già?"

#Vi