Tầng cao nhất của ký túc xá là một khoảng sân rộng lớn, một nửa lộ thiên, một nửa được che mái. Có vài học sinh mua giá phơi đồ và phơi chăn ở đó.
Kiều Hi tìm một góc có bóng râm, cúi đầu loay hoay điều chỉnh giá ba chân và máy quay.
Lương Gia Ngôn tò mò hỏi: "Thứ này cậu lấy ở đâu ra thế?"
Kiều Hi thản nhiên đáp: "Bỏ tiền thuê đấy, mỗi lần hai trăm."
Lương Gia Ngôn ngẩn người, chợt nhớ ra Kiều Hi chỉ còn có 500 tệ, bèn hỏi: "Đắt như vậy, mà cậu vẫn nỡ chi sao?"
Kiều Hi bình thản trả lời: "Thả con săn sắt bắt con cá rô. Vì ước mơ của mình, hai trăm đã là bao."
Lương Gia Ngôn tò mò: "Ước mơ gì cơ?"
Kiều Hi nghiêm túc đáp, mặt đầy vẻ "đương nhiên rồi sao còn phải hỏi": "Ước mơ sáng tác âm nhạc."
Lương Gia Ngôn ngơ ngác, tưởng mình nghe nhầm: "Vì âm nhạc mà cậu đi biên đạo nhảy quảng trường? Sao cậu không nói luôn giấc mơ của cậu là trở thành nhà du hành vũ trụ, rồi mang nhảy quảng trường lên trên không gian, quảng bá đặc sản quốc gia mình ra toàn vũ trụ hả?"
Kiều Hi cười: "Bởi vì tôi biết trình mình cỡ nào."
Cậu chỉnh xong máy móc, quay qua vẫy tay với Lương Gia Ngôn: "Đến đây đi."
Lương Gia Ngôn bất đắc dĩ đi tới, vừa đi vừa lấy khẩu trang trong túi ra đeo.
Ban đầu hắn định đeo bịt mắt, nhưng Kiều Hi lắc đầu bảo:
"Cậu có thể đeo khẩu trang vì tôi chỉ viết ánh mắt cậu thâm thúy, không phải cả gương mặt. Nhưng nếu cậu che mặt nữa thì đó là sản phẩm không giống hình minh họa."
Hai ngày nay, ngoài việc sáng tác ca khúc, Kiều Hi cũng không hề ngồi không.
Cậu tìm hiểu tư liệu và nhận ra rằng các điệu nhảy quảng trường ở thế giới này khá qua loa. Động tác chính chỉ là giơ tay, vỗ chân, vô cùng đơn giản. Có lẽ do tài liệu ghi chép ít ỏi, các điệu nhảy sau khi được chỉnh sửa cũng chỉ mang tính chất đối phó sơ sài.
Nhưng đối với Kiều Hi, đây lại là một cơ hội tốt.
Ở thế giới trước kia, các điệu nhảy quảng trường ngày càng phức tạp hơn. Thi thoảng khi đi ngang qua, cậu hay dừng lại quan sát, nhờ đó mà bây giờ vẫn nhớ kha khá động tác.
Cậu phác thảo một chuỗi động tác đơn giản bằng bút chì rồi đưa cho Lương Gia Ngôn xem thử.
Nhìn bản vẽ, Lương Gia Ngôn ngẩn người trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “... Người que à?”
Kiều Hi thản nhiên đáp: “Kiếm pháp người ta cũng vẽ kiểu này thôi.”
Lương Gia Ngôn nhướn mày, bật cười: “Thôi đừng chém nữa, cậu vẽ dở thì nhận đi. Đừng kéo cả kiếm pháp nhà người ta vào làm bình phong!”
Mặc dù phàn nàn là thế, nhưng Lương Gia Ngôn không phải kẻ ngốc.
Thậm chí hắn còn khá có năng khiếu thể chất. Chỉ cần nhìn qua bản vẽ, hắn đã có thể bắt chước các động tác một cách gần giống và trôi chảy.
Đã đồng ý giúp thì không thể làm nửa vời, huống chi Kiều Hi còn nói rõ sẽ trả tiền. Lương Gia Ngôn chẳng ngại ngần gì mà không tiếp tục thực hiện.
Điều quan trọng nhất là một khi đeo khẩu trang lên, hắn liền thả bay chính mình, gần như quên đi mọi cảm giác ngại ngùng.
Kiều Hi thường đứng ngoài quan sát, kiên nhẫn dẫn dắt, chỉ đạo để Lương Gia Ngôn điều chỉnh động tác sao cho đẹp mắt và chuẩn xác nhất.
Buổi quay chụp diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Kiều Hi chưa vội thêm nhạc nền vào ngay mà dự định sẽ l*иg ghép âm nhạc vào video khi chỉnh sửa sau.
Hai tiếng sau, cả hai ướt đẫm mồ hôi rời khỏi sân thượng.
Lương Gia Ngôn tháo khẩu trang, quạt tay vài cái rồi than thở: “Tôi mệt chết mất.”
Kiều Hi bật cười, nhẹ nhàng khích lệ: “Nhảy cũng không tệ lắm.”
Sau khi tập thử vài lần, Lương Gia Ngôn dần quen động tác, cảm thấy có chút hứng thú và không còn bài xích như trước. Hắn xoay qua hỏi: “Cậu chắc cái này có thể kiếm ra tiền không đấy?”
Kiều Hi nhún vai, đáp tỉnh bơ: “Không chắc, chẳng có dự án nào đảm bảo thành công tuyệt đối cả.”
Lương Gia Ngôn cạn lời: “……”
Kiều Hi mỉm cười: “Tuyên truyền là rất quan trọng.”
Cậu trở về ký túc xá, mở điện thoại ra xem, phát hiện cả nhóm lốp xe dự phòng vừa đến thời khắc mấu chốt đã đồng loạt giả chết.
Ngày thường thì thề non hẹn biển, đến lúc quan trọng lại chẳng thấy ai đâu.
Tất nhiên, Kiều Hi không có ý định bỏ qua cho bọn họ. Nhưng cậu cũng không định đi nhắc nhở từng người, làm vậy lại quá cố tình.
Thế là, cậu lần lượt dạo quanh vòng bằng hữu của mười người rồi nhấn like bài đăng mới nhất.