Sau Khi Xuyên Thành Hải Vương, Tôi Nổi Như Cồn Vì Quá Sa Điêu

Chương 10: Poster Mê Người

Lương Gia Ngôn chạy vội một mạch tới sân ký túc xá nam. Hắn thở dốc mấy hơi rồi chậm rãi bước lên lầu, tiện tay lôi điện thoại ra lướt vòng bạn bè. Ngay lập tức, hai tin nhắn Kiều Hi vừa đăng cách đây vài phút đập vào mắt hắn.

Ở đầu bài viết là một tấm poster rực rỡ sắc màu, dòng chữ in hoa lớn nổi bật như muốn chiếm trọn ánh nhìn của người xem. Không chỉ là mấy câu khẩu hiệu quảng cáo đơn thuần, poster còn kèm theo đoạn giới thiệu ngắn gọn về thầy huấn luyện dạy nhảy.

Poster chia làm đôi.

Bên phía phông đen là hình ảnh hắn khoanh tay mỉm cười với dòng chữ viết: Joy, người yêu thích vũ đạo quảng trường lâu năm, nhà hoạch định kế hoạch, có đam mê nhảy múa và sáng tác, từng dẫn dắt một đội ngũ giành giải thưởng vàng trong cuộc thi vũ đạo quảng trường khu vực phía Nam.

Bên phía còn lại vẫn là hình chụp của hắn nhưng tráng kiện hơn với dòng ghi: Đối tác Tiểu Lương, vóc dáng mê người, ánh mắt thâm thúy, mỗi cử chỉ đều toát lên sức hút độc đáo. Tiểu Lương đảm nhận vị trí trực tiếp dạy nhảy, hứa hẹn đem lại cho khách hàng trải nghiệm thị giác tuyệt diệu nhất.

Đối tác Tiểu Lương: "……"

Rốt cuộc là hắn hoa mắt hay Kiều Hi đã điên rồi?!

Đù, đây rõ ràng là quảng cáo giả dối, viết mười giả chín. Ở đâu ra hai người mà viết thế, bẻ đôi hắn ra chắc.

Kiều Hi cái tên lừa đảo này!

Lại còn vóc dáng mê người, ánh mắt thâm thúy. Đó là miêu tả ai vậy? Hắn sao??

Lương Gia Ngôn không nhịn được cúi xuống nhìn chiếc quần đùi mình đang mặc cùng đống lông chân: "……"

Lương Gia Ngôn run rẩy gọi điện cho Kiều Hi, vừa chuyển máy xong, chưa kịp để đối phương lên tiếng, hắn đã vội vàng nói: "Kiều Hi, cậu định làm gì thế…"

Kiều Hi: "Hả? À, cậu thấy poster rồi đúng không, nhanh chóng chia sẻ đi."

Lương Gia Ngôn vội vã bước lên tầng, "Cái poster này cậu làm cho vui thôi đúng không? Lố quá."

Kiều Hi: "Không đâu, tôi đang nghiêm túc bán khóa học và tuyên truyền quảng cáo đấy, cậu không thấy mã QR phía dưới à? Trang web giảng dạy tôi cũng đã tìm xong rồi."

Lương Gia Ngôn: "Nhưng cậu làm thế này là lừa gạt người khác, không được đâu Kiều Hi."

Kiều Hi cười khúc khích: "Lừa chỗ nào? Ngoài việc hơi phóng đại về vẻ ngoài của cậu, tôi khá là khách quan đấy."

Lương Gia Ngôn nổi giận: "Đồ khùng! Chỉ có mỗi đoạn này là thực tế thôi!"

Kiều Hi bật cười: "Không lừa cậu đâu, tôi thật sự từng dẫn dắt một đội ngũ giành giải thưởng vàng trong cuộc thi vũ đạo quảng trường, chỉ là chuyện cũ từ rất lâu rồi."

Kiều Hi cảm thấy hơi nghẹn ngào khi nhắc đến chuyện này. Mẹ của cậu rất thích nhảy quảng trường. Khi còn sống, bà từng rất đam mê được nhảy múa cùng mọi người.

Lần thi đấu ấy cũng diễn ra vào khoảng thời gian bà vẫn còn khỏe mạnh. Để nịnh cho mẹ vui nên Kiều Hi mới cùng tham gia vào đội nhảy.

Nhưng khổ nỗi, tay chân của Kiều Hi không hề linh hoạt chút nào. Cậu nhảy trông chẳng khác gì người máy quét rác, cuối cùng đành đứng ngoài làm huấn luyện viên bất đắc dĩ.

Lương Gia Ngôn luôn cảm thấy dự án không được đáng tin cho lắm.

Trong lúc đang mải nói chuyện điện thoại thì hắn đã bước đến phòng ký túc chung của hai người.

Lương Gia Ngôn tắt điện thoại, lúc đang mở cửa thì hắn cảm giác hình như mình đã quên mất điều gì đó.

Chỉ đến khi cánh cửa mở ra, nhìn thấy giá ba chân và máy quay, hắn bỗng cảm thấy nghẹn thở.

Vừa nãy trên poster viết gì nhỉ?

"Hắn đảm nhận vị trí trực tiếp dạy nhảy…"

Trực tiếp, dạy nhảy.

Lương Gia Ngôn im lặng đóng cửa lại, quay người rời đi.

Giọng nói sâu kín vang lên từ sau lưng hắn: "Này, đối tác của tôi, cậu định đi đâu thế?"

Lương Gia Ngôn cứng đờ người, quay đầu lại, Kiều Hi đang dựa vào khung cửa, trên tay cầm điện thoại. Trên màn hình là một ứng dụng nghe nhạc, ngón tay cậu ta di chuyển đến nút mở bài.

"Dừng lại!" - Lương Gia Ngôn hét lên trong tuyệt vọng: "Tôi làm!"