Kiều Hi duỗi người, xoa xoa cái cổ cứng đờ rồi ngồi lướt di động. Mỗi ngày, di động đều nhận được hàng tá tin nhắn an ủi, quan tâm từ những người đó.
Kiều Hi lướt qua hết các tin nhắn hẹn hò, rồi bỗng nhớ đến một người.
Người thần bí tên "H" đó, đến giờ vẫn chưa trả lời cậu.
Bọn họ rốt cuộc có quen biết không?
Trong hai ngày bận rộn này, Kiều Hi gần như đã quên mất, nhưng lúc này sau khi nhớ lại, cậu ấn mở WeChat của đối phương, rồi gửi một tin nhắn.
Kiều Hi: "Chào khách hàng thân yêu, chúc mừng bạn được tiệm chúng tôi chọn trúng, nhận được một hộp trà miễn phí~"
Nhưng tin nhắn này không gửi đi được.
Kiều Hi nhìn dấu chấm than đỏ mà vui mừng đến phát cuồng.
Rốt cuộc "lốp xe dự phòng" này thần thánh tốt đẹp tới cỡ nào a!
Anh ấy sẽ là bạch nguyệt quang* vĩnh viễn trong lòng cậu!
*Bạch nguyệt quang: ánh trăng sáng trong lòng.
Không giấy tờ đòi quà, không lăng mạ, sỉ nhục, chỉ lặng lẽ kéo vào danh sách đen.
Quả là... thiên sứ hạ phàm.
Kiều Hi nước mắt doanh tròng, sửa lại ghi chú cho người đó, rồi chụp ảnh màn hình, làm mờ thông tin cá nhân, sau đó gửi tới vòng bạn bè.
Xin lỗi nhé thiên sứ, tôi chỉ muốn cho tất cả mọi người mọi người thấy tư thế của anh khi dùng vận tốc ánh sáng xóa người oai hùng tới cỡ nào.
Hứa Vĩ lại một lần nữa mời Kiều Hi hẹn hò, nhưng đã bị từ chối. Hắn cũng không thấy thất vọng.
Hắn ấn mở vòng bạn bè, định bán thảm* chút, kết quả lại phát hiện có người đã làm trước mình.
*Bán thảm: tỏ ra đáng thương để gợi lên sự thương cảm.
Nhìn kĩ lại thì đó chính là Kiều Hi, người vừa mới lãnh đạm, lạnh nhạt dùng hai chữ tống cổ hắn.
Kiều Hi: "Có một vài lời chỉ muốn nói cùng riêng anh." [Ảnh đính kèm]
Hứa Vĩ: "..."
Hắn xoa xoa cánh tay sởn gai ốc của mình, mở xem hình ảnh lịch sử trò chuyện.
Tên biệt danh của người đối diện có làm mờ nhưng không đáng kể, liếc mắt là thấy ngay ba chữ "Bạch nguyệt quang".
Chân dung cũng bị che mờ, chỉ còn một đám mơ hồ, nhưng Hứa Vĩ lại thấy một con gấu trúc quen thuộc.
Hứa Vĩ: "..."
Lại xem tiếp nội dung.
Kiều Hi làm mờ tin nhắn quảng cáo dài dòng cậu đã gửi, thoạt nhìn giống như đã gửi đi vô số lời âu yếm, nhưng đối phương không hề đáp lại.
Sau hai ngày, cậu lại tìm người đó tâm tình, nhưng đối phương đã cho cậu vào danh sách đen.
Hứa Vĩ: "..."
Hứa Đại Vĩ: Woa, anh họ à, anh còn nói anh không quen biết Kiều Hi, thế mà trong lòng người ta anh đã trở thành bạch nguyệt quang rồi!
Phó Hi Hòa: Nếu chưa tỉnh ngủ thì lăn dậy rửa mặt đi.
Hứa Đại Vĩ: [hình ảnh]
Phó Hi Hòa lúc này đang chuẩn bị cho buổi hội nghị chiều, không kiên nhẫn liếc mắt nhìn rồi khựng lại: ?????
Hứa Đại Vĩ mau chóng lướt thấy bài đăng mới.
Kiều: [khổ sở] Trong lòng rất buồn đành tìm việc làm khác cho vơi bớt đi nỗi ưu tư. Mọi người có thể giúp tôi tuyên truyền, chia sẻ bài viết này được không, xin cảm ơn.
Hứa Đại Vĩ có chết cũng không thể tưởng rằng, Kiều Hi làm vậy chỉ là để làm người khác đồng tình, thương xót, sau đó lừa lượt chia sẻ và tương tác.
Hắn đầy mặt ngơ ngác nhấn vào link trong bài, một poster sắc thái tươi tắn màu mè, tay run run không dám chia sẻ.
—Chuyên gia lâu năm của hiệp hội nhảy quảng trường đến nắm tay, gắn kết và dẫn dắt thế hệ vũ đạo* mới!
*Nhảy quảng trường: hình thức nhảy múa, ca hát tập thể nơi công cộng của các bác gái trung niên ở trung quốc.
Vũ đạo: nhảy múa.
Khóa học vũ đạo giải thích kĩ từng động tác, dễ học, dễ tập luyện, dạy theo hình thức một một, dạy nhiêu hiểu nấy!
Hiện tại có chương trình khuyến mãi, mua ngay chỉ bán giá 9.9 tệ. Mời thêm bạn bè tham gia còn có cơ hội miễn phí khóa học. Ưu đãi tận 2 tiết học thử miễn phí, học không được 100% hoàn tiền, không có nỗi lo về sau!
Hứa Đại Vĩ: "……"
Đây, đây là cái gì?
---
Lương Gia Ngôn thất thần chơi bóng.
Hắn đã sắp từ bỏ tới nơi thì Kiều Hi lại xuất hiện với dự án bí mật của cậu ta.
Không thể không nói, sức hấp dẫn của điều mới mẻ này mạnh hơn nhiều so với chơi bóng rổ, ít nhất hắn vô cùng muốn biết Kiều Hi định làm gì.
Sau khi Lương Gia Ngôn bị cướp bóng ba lần, lớp trưởng cùng đội cuối cùng không nhịn được nữa: “Lương Gia Ngôn, cậu bị mộng du à?”
“Thật xin lỗi lớp trưởng, tôi vẫn chưa thể bỏ mặc cậu ấy, cậu hãy tìm kiếm người khác đi, hẹn gặp lại!”
Lương Gia Ngôn cúi chào lớp trưởng, dưới ánh nhìn chăm chú, hoảng hốt của mọi người, hắn bước ra rìa sân, vác ba lô lên vai rồi chạy như bay ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã không còn thấy bóng dáng.
Trong khung cảnh lặng ngắt như tờ, có người do dự mà nói: “Đội trưởng, tôi vẫn luôn muốn nói, cậu nhuộm đầu xanh có vẻ không được may mắn lắm đâu.” (ý là đội nón xanh )
Đội trưởng: “Cút! Tao và tên Lương Gia Ngôn không có gì hết!”