Sau Khi Xuyên Thành Hải Vương, Tôi Nổi Như Cồn Vì Quá Sa Điêu

Chương 8: Dự Án Mới

Vừa ăn, cả hai vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc câu chuyện chuyển sang vấn đề công việc làm thêm. Lương Gia Ngôn nhấp một ngụm canh rồi hỏi: "Cậu có định trả tiền lại cho họ không?"

Kiều Hi đáp: "Trả chứ. Giấy tờ cũng gửi lại đây hết rồi, không trả sao được?"

Nói đến giấy tờ, Kiều Hi bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn.Một số người có thói quen ghi chép từng khoản chi tiêu, nhưng kiểu nôn nóng vội vàng gửi giấy tờ thế này thì trông giống như đã chờ lâu lắm rồi.

Kiều Hi không có ký ức ban đầu của nguyên chủ nên cậu không rõ lắm những chuyện trong quá khứ.

Cậu sẽ nghĩ cách trả hết tiền cho bọn họ rồi nói lời tạm biệt, về sau sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào nữa.

Lương Gia Ngôn hỏi: "Vậy chiều nay cậu định đi tìm việc à?"

Kiều Hi đáp ngay không cần suy nghĩ: "Không."

Lương Gia Ngôn ngạc nhiên: "Không phải muốn kiếm tiền sao?"

Kiều Hi thản nhiên: "Bán đứng sức lao động chỉ đạt được số dư ít ỏi hữu hạn, không giúp ích gì nhiều với tình hình thực tế cùa tôi. Điều tôi cần làm là phát huy sở trường đặc biệt của mình."

Lương Gia Ngôn bật thốt lên: "Gọi hồn à?"

Kiều Hi: "……"

Cậu liếc Lương Gia Ngôn một cái sắc lẹm như viên đạn, khiến đối phương lập tức ngượng ngùng: "Cậu nói tiếp đi."

"Ừm…" Kiều Hi nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Lương Gia Ngôn một lượt, phát hiện anh ta có dáng người khá ổn, vai rộng, chân dài, khuôn mặt cũng không tệ. Một ý tưởng lóe lên trong đầu cậu: "Cậu có muốn hợp tác với tôi không?"

Lương Gia Ngôn lập tức cảm thấy rờn rợn, vội lắc đầu: "Không… không đâu."

Kiều Hi nhẹ giọng trấn an: "Thật ra cậu không muốn thì tôi cũng không ép."

Lương Gia Ngôn thở phào một hơi.

Kiều Hi: "Là thế này, tôi vừa viết mấy bài hát..."

Lương Gia Ngôn trợn tròn mắt, lập tức nói: "Tôi tham gia!"

Kiều Hi dừng lại một chút, giọng điệu đầy phức tạp: "Tôi đâu có ép cậu."

Lương Gia Ngôn nước mắt lưng tròng: "Cậu không ép, là tôi tự nguyện."

Kiều Hi hài lòng gật đầu, tiếp tục: "Tôi vừa viết mấy bài hát..."

Lương Gia Ngôn cắt ngang: "Tôi tham gia hết!"

Kiều Hi: "Để người khác hát."

Lương Gia Ngôn thầm nghĩ, ai mà xui xẻo đến vậy?

"Thật ra bây giờ tôi đang lên kế hoạch cho vài dự án, mỗi dự án sẽ dựa theo sự đóng góp và lượng công việc của cậu mà chia lợi nhuận thích hợp."

"..." Lương Gia Ngôn bắt đầu thấy bất lực, hắn khéo léo đáp: "Cứ từ từ rồi tính tiếp."

Kiều Hi an ủi đối phương: "Yên tâm, các dự án này đều xoay quanh một mục tiêu chính, tôi tự nắm chắc trong lòng."

Lương Gia Ngôn "Ờ" một tiếng, rồi chêm thêm: "Tự nắm chắc trong lòng mà còn ăn của người ta bảy vạn."

Kiều Hi không trốn tránh được trách nhiệm, che mặt: "Thật ra cậu không nói, nhưng có phải trong lòng đang coi thường tôi không? Tôi biết mà..."

"Đừng diễn nữa người anh em." Lương Gia Ngôn ăn nốt miếng cơm cuối cùng, bưng mâm đứng dậy: "Cậu diễn tệ lắm."

---

Suốt cuối tuần, Kiều Hi gần như chỉ ở lì trong phòng ngủ, trừ lúc ra ngoài ăn cơm.

Cậu có rất nhiều tác phẩm đã viết xong nhưng chưa được công bố, giờ chỉ cần chọn ra vài bài và chỉnh sửa lại thành nhạc khúc riêng.

Thời gian và điều kiện đều rất hạn chế, Kiều Hi đành phải đơn giản hóa mọi quy trình.

Lương Gia Ngôn thì lo lắng thấp thỏm chờ suốt hai ngày, nhưng chẳng thấy Kiều Hi gọi mình.

Trong lòng hắn thầm nghĩ có khi nào mình bị cho leo cây, nhưng cũng chẳng bận tâm nhiều, vì trong tiềm thức Lương Gia Ngôn vốn không cảm thấy Kiều Hi đáng tin cậy.

Lương Gia Ngôn cứ thế mà chơi game, rồi lại ra sân chơi bóng rổ như bình thường.

Chiều thứ Hai, sau giờ học, hắn đang chơi bóng rổ thì nhận được điện thoại của Kiều Hi: “Cậu đang ở đâu? Mau về ký túc xá, mọi thứ chuẩn bị xong rồi.”

Lương Gia Ngôn suýt nữa đã quên mất chuyện này, ngẩn người một lúc rồi mới đáp: "Được, cậu chờ tôi đánh xong trận này đã."

Kiều Hi không thúc giục, chỉ đơn giản trả lời: "OK."