Dưới ánh mặt trời gay gắt, chiếc xe hơi màu đen chầm chậm tiến trên con đường nhỏ của vùng nông thôn. Đường sá nơi đây gồ ghề, lồi lõm, đầy ổ gà khiến thân xe lắc lư không ngừng.
Phó Hi Hòa ngồi tựa lưng vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đôi mày hắn nhíu chặt, nếp nhăn trên trán ngày càng sâu. Hắn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng xem chừng đã gần chạm tới giới hạn.
Ở ghế phụ, Hứa Vĩ quay đầu lại, cười xán lạn nói: "Hiếm khi mới rủ được anh ra ngoài chơi. Vui vẻ một chút đi nào, anh họ của tôi ơi ~"
Phó Hi Hòa mở mắt, giọng nói trầm thấp, mang theo chút khàn khàn vì thiếu ngủ: "Cút. Tôi không định ra ngoài chơi với cậu."
Đêm qua, một dự án ở nước ngoài đột nhiên xảy ra sự cố, hắn phải họp video suốt đêm, mãi đến hơn 3 giờ sáng mới được nghỉ ngơi.
Vậy mà vừa mới chợp mắt chưa lâu, hơn 6 giờ sáng đã bị "Thái hậu Phó gia" - mẹ mình - kéo ra khỏi giường, nhất quyết bắt hắn đi câu cá cùng em họ.
Chẳng còn cách nào khác, hắn đành miễn cưỡng đồng ý.
Phó Hi Hòa suýt chút nữa không nhin được ném văng Hứa Vĩ ra ngoài.
Hứa Vĩ đáp: "Thì đúng là vậy mà, còn không phải do tôi thuyết phục dì nhỏ vừa đe dọa vừa dụ dỗ mới kéo được anh ra ngoài sao."
Phó Hi Hòa khẽ ngước mắt nhìn, ánh mắt lạnh như băng khiến Hứa Vĩ rùng mình.
Hứa Vĩ giơ tay đầu hàng: "Được rồi, được rồi, Phó tổng, tôi sai rồi. Không phải chúng ta đều muốn đưa Cố Ý ra ngoài để giải sầu sao? Tôi còn cố tình chọn hẳn một nơi cách xa sự ồn ào, phong cảnh non xanh nước biếc. Nhưng mà từ hôm qua cậu ấy đã không vui, nhìn cứ như bị ai lừa vậy. Hỏi thì lại chẳng chịu nói."
Cố Ý không xuất phát cùng họ, nhưng vừa rồi đã nhắn tin báo là sắp đến nơi.
Phó Hi Hòa chỉ hờ hững đáp lại một tiếng.
Hắn cúi đầu, đôi mắt rũ xuống, vừa vặn thấy màn hình điện thoại sáng lên, báo có tin nhắn WeChat mới gửi đến.
Cầm điện thoại lên xem, hắn nhíu mày: "Kiều là ai?"
Hứa Vĩ giật mình: "Kẻ đó nhắn gì vậy?"
Nhắn gì ư?
Một đoạn quảng cáo.
Kiều: Kính chào quý khách! Cửa hàng chúng tôi đang tổ chức chương trình kỷ niệm tròn năm năm, ưu đãi lớn! Mua từ 1.000 giảm 50, mua từ 5.000 giảm 300!
Các sản phẩm nổi tiếng như trà Phổ Nhĩ, Kim Tuấn Mỹ, Đại Hồng Bào, Trà Long Tỉnh... đều được tuyển chọn với chất lượng tốt nhất. Tôi tận tâm, bạn an tâm. Rất hân hạnh được phục vụ! [Loa] [Loa]
Phó Hi Hòa bình tĩnh nói: "Bán trà."
Hứa Vĩ: "......"
Phó Hi Hòa đại khái hiểu ra vấn đề.
Đây là số điện thoại cá nhân của hắn, chỉ có rất ít người biết.
Vì trước giờ chưa từng nhận được tin nhắn không liên quan, hắn cũng không để ý việc danh bạ có thêm một cái tên lạ.
Hứa Vĩ từng mượn di động của hắn vài ngày trước, hẳn là lúc ấy cậu ta đã thêm liên lạc của đối phương vào.
Phó Hi Hòa không trả lời tin nhắn, trực tiếp xóa số liên lạc kia, sau đó lạnh giọng báo cho Hứa Vĩ: "Không có lần thứ hai."
Hứa Vĩ: "Được rồi, tôi biết rồi. Nhưng tên đó lừa Cố Ý thảm hại như vậy, tôi chỉ muốn cho cậu ta một bài học thôi. Tôi kéo thêm anh vào để cùng xem trò vui, anh không thích thì thôi vậy."
Phó Hi Hòa mau chóng bỏ qua và quên đi chuyện vừa rồi.
---
Ở phía bên kia.
Kiều Hi sau khi gửi tin nhắn xong cũng không để ý đến điện thoại nữa, vì lúc đó Lương Gia Ngôn tỉnh ngủ, cả hai cùng nhau ra căn tin trường dùng bữa.
Hiện tại mới 10 giờ sáng, chưa đến giờ cơm trưa, chỉ có một số ít quầy hàng mở cửa.
Kiều Hi gọi một bát lẩu cay, bát lớn đầy ắp mà chỉ mất 10 tệ. Cậu không khỏi cảm thán: "Đúng là đồ ăn ở căn tin trường rẻ thật."
Sau khi tốt nghiệp và đi làm bốn năm, Kiều Hi hầu như toàn ăn cơm hộp, dù ở nhà hay tại công ty.
Thi thoảng muốn tự nấu ăn, nhưng trong bếp ngoài muối thì chẳng có gia vị nào khác nên cậu đành từ bỏ ý định.
Lương Gia Ngôn không có nhiều cảm khái như Kiều Hi, chỉ phàn nàn theo thói quen: "Hôm nay cơm rang nhạt nhẽo quá."
Kiều Hi nhấp một ngụm canh rong biển, đáp lại tỉnh bơ: "Uống canh đi cho đỡ nhạt."
Lương Gia Ngôn: "..."