Khi Kiều Hi còn đang chìm đắm trong sự tưởng tượng vô tận nên tiêu xài hai nghìn tệ như thế nào, Thiệu Lam đã hát xong.
Nhưng không khí vẫn còn dư âm của những cảm xúc mãnh liệt, dâng trào ấy.
Ngay sau đó, một đoạn nhạc đệm bất ngờ vang lên, hung hăng kéo cả khán phòng xuống tới âm phủ.
Âm thanh âm trầm, quỷ dị vang vọng giữa không trung, như một giai điệu ma quái len lỏi vào mọi giác quan.
Khán giả đột nhiên im lặng, những chiếc gậy phát quang đang vung vẩy trên bỗng khựng lại giữa chừng, do dự như không biết nên tiếp tục hay dừng lại.
Kiều Hi cứng đờ người: “..."
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơi quá, khán giả sốc đơ luôn rồi.
Nguyên chủ có gương mặt rất giống Kiều Hi, chỉ là đường nét trẻ trung, non nớt hơn chút.
Đây là lần đầu tiên Kiều Hi thấy "chính mình" ca hát trên sân khấu.
Thật ra, cách biểu diễn cùng giai điệu cũng rất cuốn hút.
Kiều Hi không nhịn được, khẽ ngân nga vài câu theo điệu nhạc.
Cậu tự thấy rằng mình hát rất nhỏ, nhưng vừa mới hát chưa được hai câu, Lương Gia Ngôn đột nhiên mở mắt, lớn tiếng hét lên: “Tôi còn chưa chết mà!”
Kiều Hi: “…” Đến mức như thế sao.
Lương Gia Ngôn tự véo mình một cái, cảm thấy đau, liền an tâm tiếp tục ngủ.
Kiều Hi mỉm cười, im lặng như gà tiếp tục theo dõi trận đấu.
Xem đến cuối cùng, cậu mới biết được nguyên chủ đã vượt qua vòng loại như thế nào.
Vòng thi này theo thể chế từ 13 người chọn 10 người xuất sắc nhất tiến vào vòng chung kết tranh tài.
Trong số ba người bị loại, một người tự rút lui, một người hát đến cao trào thì ngã từ trên sân khấu xuống, hiện giờ vẫn đang trong bệnh viện, còn một người bị phát hiện hát nhép nên bị tước quyền thi đấu.
Kết quả đầy hài kịch này khiến cả khán phòng lặng ngắt khi người dẫn chương trình tuyên bố xong.
Một giám khảo không nhịn được cảm thán: “Đúng là may mắn thật đấy.”
Nhưng lời vừa dứt, "Kiều Hi" đã ngất xỉu ngay trên sân khấu.
Không ai có thể ngờ đến, kể từ khoảnh khắc đó, bên trong cơ thể này đã thay đổi một linh hồn hoàn toàn khác.
Xem xong trận đấu, Kiều Hi hiểu rõ rằng không nên tò mò về đánh giá trên mạng. Cậu rời khỏi bài viết, mặc kệ bình luận tranh cãi thành trận chiến dưới bài.
Cảm thấy hơi buồn chán, Kiều Hi lướt WeChat để tìm xem nguyên thân có thân thích gì không.
Bỗng nhiên cậu phát hiện, ở cạnh dòng chữ “Lốp xe dự phòng" là con số "11".
Kiều Hi ngẩn người.
Không phải chỉ có mười người thôi sao? Ở đâu ra người thứ 11?
Cậu suy ngẫm một lúc, chợt nhận ra ý tưởng vừa rồi của mình thật kỳ quặc.
Cậu thế mà cho rằng "chỉ có" mười anh trai lốp xe dự phòng?
Thật không ổn, không ổn chút nào.
Kiều Hi bấm vào dòng biệt danh, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy thông tin của người bí ẩn thứ 11.
Giữa một loạt cái tên có lệ kiểu "Tiểu Hắc", "Nhị Nha", "Đại Vĩ", tên ID toàn tiếng Anh của hắn toát lên cảm giác cao quý không giống người thường.
Tên cá nhân của hắn là "H", ảnh đại diện là một con gấu trúc con.
Kiều Hi xác định trong mấy kẻ nhắn tin tán tỉnh cậu hôm qua không có người này.
Cậu click vào giao diện trò chuyện với đối phương, nhưng phát hiện rỗng tuếch, ngay cả một câu chào hỏi đơn giản cũng không có.
Kiều Hi ngơ ngác chớp mắt vài cái.
Là đối tượng mập mờ cũ à?
Hay là đã xảy ra cãi vã lạnh nhạt gì đó?
Một tài khoản trống không hề có một dòng tin nhắn nhưng vẫn nằm trong danh sách trò chuyện, khiến Kiều Hi liên tưởng tới hàng loạt kịch bản toàn ân oán tình thù, dây dưa phức tạp.
Kiều Hi mở trang cá nhân của đối phương, nhưng bài đăng mới nhất cũng đã từ khoảng một năm trước.
Đó là một bài chia sẻ về những điểm cần lưu ý khi nuôi mèo.
Kiều Hi suy nghĩ một chút, rồi soạn một tin nhắn và gửi đi.