Kiều Hi ngồi xuống, ung dung bóc đậu phộng.
Lương Gia Ngôn không hiểu ra sao, hỏi: “Cậu làm thế để làm gì?”
Kiều Hi thở dài đầy ưu tư, đáp: “Bảy vạn tệ đó, giờ tôi làm gì có tiền. Đành xin anh ta thư thả vài ngày thôi.”
Lương Gia Ngôn: “... Liệu có được không?”
Kiều Hi thổi lớp vỏ đậu phộng mỏng bám trên tay, mở điện thoại lên xem.
Trong vòng bạn bè, bài đăng đó đã nhận được cả loạt lượt thích, kèm theo mười mấy tin nhắn quan tâm hỏi han.
Nhìn lướt qua danh sách người nhắn tin, Kiều Hi thản nhiên xóa bài đăng kia.
Lương Gia Ngôn nhìn không nổi nữa, bật thốt: “Cậu lắm trò thật đấy.”
Kiều Hi tắt vòng bạn bè đi, cảm thán: “Đấy là những gì kinh nghiệm cuộc sống đem lại, là tài sản quý giá nhất của tôi - kỹ năng sống còn đó.”
Lương Gia Ngôn: “…”
Cố Cô Cô đã gửi rất nhiều tin nhắn, còn có một cuộc gọi thoại mà Kiều Hi chưa trả lời.
Cố Cô Cô liên tục nhắn tin xin lỗi cậu, khiến Kiều Hi đọc xong cũng thấy hơi ngượng ngùng.
Kiều Hi: Đừng xin lỗi, không phải lỗi của anh, là do tôi xem nhẹ một vài vấn đề. Cảm ơn anh đã thức tỉnh tôi, cho tôi biết sai lầm của chính mình.
Cố Cô Cô: Tiểu Hi…
Kiều Hi: Hãy cho tôi một chút thời gian. Tôi nhất định sẽ góp tiền trả lại anh. Tôi cũng muốn có thể đường đường chính chính làm bạn với anh.
Cố Cô Cô: …Được.
Lương Gia Ngôn tặc lưỡi: "Chậc chậc."
Kiều Hi thở dài: “Tuy đã đạt được mục đích, nhưng tôi cảm thấy vui không nổi.”
Lương Gia Ngôn đáp: "Thì đúng rồi. Khi nào trả xong khoản nợ bảy vạn thì mới vui được chứ?”
Trừ bỏ Cố Cô Cô, Kiều Hi không nhắn ai khác nữa.
Cậu sợ người ta lại quăng thêm một đống giấy tờ chi phí vào mặt.
Hôm nay chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá nhiều, Kiều Hi chẳng muốn nhận thêm nữa.
---
Sáng hôm sau, thứ bảy, Kiều Hi dậy rất sớm.
Nhìn đồng hồ mới hơn 7 giờ.
Ở giường đối diện, Lương Gia Ngôn vẫn đang ngáy như sấm.
Dù sao không ngủ được, Kiều Hi dứt khoát mở diễn đàn trường học lên xem.
Ngay trang đầu diễn đàn xuất hiện một bài viết nổi bật, tiêu đề ghi “Toàn bộ vòng bán kết cuộc thi sáng tác ca khúc lần thứ 10 của trường”.
Bài viết được đăng từ 10 giờ tối hôm qua, giờ đã trôi xuống đến trang thứ ba.
Kiều Hi bấm vào xem, trên bài có gắn một video, cậu đeo tai nghe, nhấn phát và tua qua lời dẫn dài dòng của MC, dừng ngay tại đoạn giới thiệu thí sinh đầu tiên.
MC hào hứng giới thiệu: “Thí sinh đầu tiên là người dẫn đầu vòng loại với số phiếu bầu cao nhất – bạn Thiệu Lam từ khoa Nghiên cứu Ngôn ngữ Trung Quốc! Bạn ấy sẽ trình bày ca khúc tự sáng tác mang tên "Hạ Phong". Mọi người xin hãy vỗ tay đón chào!”
Kiều Hi xoa tay, trong lòng hơi chờ mong.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy nhân vật trong sách xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa còn là nam chính.
Video do ban tổ chức ghi lại, được quay chất lượng cao rất sắc nét.
Cậu thấy một nam sinh dáng người mảnh khảnh đeo guitar đi ra từ sau hậu trường.
Thiệu Lam cao vừa phải, đường nét tinh tế đáng yêu, mỗi khi cười rộ lên còn hiện hai má lúm đồng tiền.
Cậu ta cúi chào khán giả dưới sân khấu, nhắm mắt lại bắt đầu hát.
Giọng Thiệu Lam mềm mại, dịu dàng, ca khúc mang đến cảm giác như một đêm hè ngồi hóng mát ngoài sân, vừa ăn dưa hấu vừa đón gió. Cảm giác tựa như thực sự có làn gió mát thổi từ phương xa tới sân khấu nơi đây.
Kiều Hi thất thần.
Thiệu Lam tuy không qua trường lớp đào tạo bài bản nhưng lại có tài năng âm nhạc thiên bẩm.
Trong nguyên tác, chính nhờ bài hát này mà cậu ta đã thu hút được sự chú ý từ ban giám khảo.
Tuy nhiên, đến vòng chung kết, Thiệu Lam gặp sự cố trên đường, không kịp tham gia thi đấu và lỡ mất cơ hội giành ngôi vị quán quân.
Dù vậy, những điều này không làm ảnh hưởng đến con đường phát triển của Thiệu Lam.
Trong các giám khảo có người là thầy của một ca sĩ nổi tiếng tầm cỡ thiên vương hiện nay, đã nhận ra tài năng của Thiệu Lam và giới thiệu cậu với học trò của mình.
Hiện tại, vòng bán kết đã qua, "Kiều Hi" vừa lọt vào top 10 tranh tài trong vòng chung kết.
Nếu Thiệu Lam chắc chắn không thể tham gia, liệu cậu có cơ hội giành ngôi vị quán quân không?
Cậu không dám khẳng định mình có thể đánh bại hào quang nam chính, nhưng nếu nhân vật chính không xuất hiện, đây có lẽ là cơ hội để Kiều Hi bứt phá.
Vì ngôi vị quán quân được thưởng tận hai nghìn tệ!
Hai nghìn tệ đấy!
Dù ít hay nhiều, tiền vẫn là tiền.