Sau Khi Xuyên Thành Hải Vương, Tôi Nổi Như Cồn Vì Quá Sa Điêu

Chương 12: Liên Minh Kẻ Báo Thù

Hứa Vĩ nhìn thấy thông báo like thì lo âu tới mức vò đầu. Ngay từ lúc thấy poster, hắn đã quyết định giả chết.

Cái poster trông giống hệt trò lừa đảo này tuyệt đối không thể xuất hiện trên vòng bạn bè của hắn. Hứa Vĩ thậm chí đã nghĩ đến việc gạt bỏ lập trường, đi khuyên Kiều Hi mau chóng đổi sang một công việc làm thêm khác.

Nhưng khổ nỗi cả nhóm mười người bọn họ đều xây dựng hình tượng hữu cầu tất ứng*.

*Hữu cầu tất ứng: cung phụng tất cả mọi thứ miễn là em muốn:))

Không thể lật xe cả nhóm như thế được.

Dù sao cũng chỉ là đăng poster thôi, Kiều Hi cũng chưa nói không thể chỉnh chế độ chỉ mình thấy.

Hứa Vĩ thở hắt ra, cảm thấy vòng bạn bè của mình sắp không còn sạch sẽ.

Hắn mở nhóm chat nhỏ tên “Liên Minh Kẻ Báo Thù” gồm mười người, gõ một câu gửi đi.

Hứa Đại Vĩ: Cứ đăng đi, chỉnh chế độ chỉ hiển thị cho đối tượng riêng là được.

Chu Tiểu Hổ: Không kịp rồi anh ơi. Cậu ta nói cần nộp lại báo cáo kết quả công việc, công ty quy định không được ẩn bài. Thậm chí còn bắt chụp màn hình làm bằng chứng.

Hứa Đại Vĩ: ???

Cố Cô Cô: Cậu ta đã gửi thông báo vào nhóm, cậu không nhận được à?

Cố Cô Cô: [Hình ảnh]

Hứa Vĩ nhấn mở hình ảnh, chỉ biết thở dài ngao ngán.

—— Kiều Hi: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, thật sự tôi rất biết ơn. Hy vọng mọi người có thể chụp màn hình lại giúp tôi. Sếp muốn kiểm tra, không được ẩn bài, vất vả cho mọi người quá! Tôi muốn kéo thêm vài người đầu tiên để lấy phần trăm hoa hồng. Làm ơn đừng xóa bài, có được không? [Đáng yêu]

Nhìn icon “đáng yêu” tươi cười này, Hứa Vĩ chỉ cảm thấy da đầu tê rần, chẳng đáng yêu tí nào cả.

Và hơn nữa, từ bao giờ mà giọng điệu của Kiều Hi trở nên buồn nôn như vậy?

Không ổn chút nào!

Cuối cùng, cả nhóm vẫn phải ngậm ngùi chia sẻ bài đăng.

Bọn họ còn chưa chơi đủ, chỉ chia sẻ bài trên vòng bạn bè thì đã tính là gì chứ!

Sau khi Kiều Hi đăng tin nhắn trên nhóm xong, cậu bắt đầu chỉnh sửa video.

Cậu làm ba bài nhạc cùng ba bài nhảy khác biệt, vốn nghĩ phải mất ít nhất hai ngày quay, nhưng không ngờ Lương Gia Ngôn lại rất nỗ lực, hôm nay đã quay xong hết.

Càng tốt, cậu không cần phải thuê máy quay thêm lần nữa, tiết kiệm được một ít tiền.

Lương Gia Ngôn mua cơm tối trở về, thấy Kiều Hi đang cặm cụi chỉnh sửa video, tò mò hỏi: “Sao trước giờ tôi không phát hiện cậu biết làm nhiều thứ thế nhỉ?”

Kiều Hi đáp: “Tôi hoàn toàn tỉnh ngộ rồi, gặp chuyện không thể dựa vào đàn ông được, chỉ có thể tự mình cố gắng thôi.”

Lương Gia Ngôn đặt hộp mì xào trước mặt cậu, nhếch môi cười: “Hì hì, một lần dựa mất bảy vạn đấy thôi.”

Kiều Hi: “Hức.”

Tối 8 giờ, Kiều Hi đăng bài giảng miễn phí nghe thử đầu tiên lên nền tảng "Tôi Yêu Học Tập".

Bài giảng đầu tiên này là bản hoàn chỉnh phần vũ đạo. Cậu dự định bài tiếp theo sẽ đăng video giải thích chi tiết.

Vì mỗi khóa học chỉ có giá 9,9 tệ, cậu không muốn làm quá dài, coi như thử nghiệm thị trường.

Thế giới này cũng mới vừa xuất hiện trào lưu video ngắn, chậm rãi thu hút càng nhiều người dùng và khá có tiềm năng phát triển.

Kiều Hi cắt một đoạn cao trào trong video, đăng lên tài khoản mới tạo, kèm theo giới thiệu về khóa học trên nền tảng "Ta Yêu Học Tập".

Sau đó, cậu đăng bản nhạc trong video lên nền tảng âm nhạc "T Âm". Đây là một ứng dụng truyền phát nhạc thuộc sở hữu của một công ty lớn, nơi một ít ca sĩ thường đăng tải bài hát của mình.

Tài khoản trên T Âm này là nguyên chủ của cơ thể này đăng ký. Trước đây, anh ta từng đăng một vài bài hát nhưng không có nhiều người theo dõi.

Kiều Hi sau khi tiếp quản tài khoản cũng không xóa những bài hát cũ, rốt cuộc đó là dấu vết chứng minh anh ta đã từng tồn tại trên đời này.

Cậu đăng tải ba đoạn nhạc lên, gắn tag nguyên gốc sáng tác.

Theo quy định của nền tảng, các ca sĩ có thể mở tính năng nhận thưởng. Tuy nhiên T Âm sẽ hưởng lợi 50% của số tiền đó.

Kiều Hi kiểm tra phần thống kê trong hệ thống, thấy kết quả mà lòng chùng xuống. Tổng cộng chỉ nhận được... một tệ.

Lương Gia Ngôn quan sát toàn bộ hành trình, cuối cùng cũng hiểu rõ cái gọi là "theo đuổi giấc mơ âm nhạc" của cậu.

Quả đúng là đường cong cứu quốc*, vẽ ra cả kịch bản lớn, tạo khóa học phức tạp các kiểu thực ra là để quảng bá cho phần nhạc nền (BGM).

*Đường cong cứu quốc: Khi quá khó để thành công trực tiếp thì tìm cách vòng vèo, phức tạp hơn để thực hiện.

Ví như Nestle muốn bán cà phê ở Nhật nhưng người Nhật không uống cà phê. Họ quyết định bán kẹo cà phê cho trẻ em thử. Những đứa trẻ ăn kẹo và làm cha mẹ tò mò muốn thử vị cà phê, sau đó Nestle quay lại thành công vang dội.

Lương Gia Ngôn tò mò hỏi: “Sao cậu không phát hành một bản đầy đủ luôn đi?”

Kiều Hi buông tay, tỏ vẻ bất lực: “Không có điều kiện thu âm, thậm chí còn chẳng có nổi một thiết bị tử tế. Chẳng lẽ phải dùng điện thoại để ghi âm à? Sau này bổ sung hoàn chỉnh cũng chưa muộn.”

Lương Gia Ngôn lắc đầu, thắc mắc: “Vậy cậu còn định phát hành bài hát mới không?”

Kiều Hi gật đầu chắc nịch: “Phát chứ. Tôi đã nghĩ ra cách rồi. Tối mai không có tiết, cậu với tôi đi đến khu phố Hạnh Phúc đi.”