Lão Công Một Vạn Tuổi

Chương 14

Một người nói chăm chú, một người nghe chăm chú, dường như không ai cảm thấy có gì không ổn. Tô Du cố gắng hiểu rõ từng chữ một, tránh xảy ra sai sót.

Đến tối, Tô Du bắt đầu lần tu luyện đầu tiên của mình, trong lòng tụng niệm khẩu quyết công pháp, thả lỏng đầu óc cố gắng tiến vào trạng thái thiền định.

Cậu cho rằng quá trình này sẽ không quá dễ dàng, theo tuổi tác càng tăng, tạp niệm trong đầu càng nhiều, muốn tiến vào trạng thái không linh thì làm sao dễ dàng được. Thế nhưng không biết qua bao lâu, cậu đột nhiên “nhìn thấy” có những điểm sáng bay về phía mình, màu đỏ, màu xanh lá, màu vàng, màu vàng kim, màu xanh lam, cả thế giới trở nên muôn màu muôn vẻ, sau đó, ba điểm sáng trong số đó lao vào cơ thể cậu.

Nhìn thấy khoảnh khắc đó, cậu liền ý thức được, đây hẳn là linh khí đang hoạt động trong không khí. Linh khí có ngũ hành, tu sĩ thông qua linh căn hấp thu linh khí tương ứng để sử dụng cho bản thân, không ngừng tăng cường thực lực của mình, vậy nên cậu coi như là đã dẫn khí nhập thể rồi sao?

Khi ba luồng linh khí này tràn vào cơ thể, Tô Du rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể lúc thì nóng rực, lúc thì lại sảng khoái vô cùng, lúc thì lại hơi đau nhói, ba cảm giác lẫn lộn, khiến cậu như chìm trong biển cả, trôi nổi theo sóng, thời gian vào khoảnh khắc này dường như không còn ý nghĩa.

La lão hán đang xử lý thảo dược trong phòng, bỗng nhiên dừng động tác trên tay, đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn về phía phòng Tô Du, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Linh khí bên ngoài đang tràn vào phòng Tô Du, tình huống này đủ để chứng minh, Tô Du đã dẫn khí nhập thể thành công.

Đây mới là đêm đầu tiên cậu ta tu luyện thôi mà, ông rất rõ Tô Du không hề có căn cơ gì, còn quyển thoại bản kia, Tô Du cũng đã nói rồi, đó là bịa đặt.

Thế mà một người có tư chất tam linh căn, lại còn ở tuổi hai mươi tám, lần đầu tiên tu luyện đã dẫn khí nhập thể thành công!

La lão hán đứng trong sân canh chừng cho đến khi linh khí không còn biến động mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Tô Du cũng không biết qua bao lâu mới mở mắt ra, vừa định kiểm tra xem mình có dẫn khí nhập thể hay chưa, đã có một mùi hôi thối xộc vào mũi, khiến người ta nghi ngờ mình rơi vào hầm cầu. Cúi đầu nhìn xuống, mùi này chính là từ trên người cậu tỏa ra. Ban đầu còn nhíu mày, sau đó lại mừng rỡ khôn xiết, đây chắc chắn là dẫn khí nhập thể rồi, lần đầu tiên dẫn khí nhập thể cũng tương đương với rèn luyện thân thể, sẽ bài trừ tạp chất trong cơ thể ra ngoài.

Tuy rằng cậu đã xuyên không, nhưng cơ thể này vẫn là cơ thể cũ của cậu, lúc nào cũng thích gọi đồ ăn ngoài lười tự nấu nướng, có thể tưởng tượng trong cơ thể có bao nhiêu tạp chất, vậy nên mùi càng nồng hẳn là tạp chất bài trừ ra càng nhiều, đây là chuyện tốt.

Nhưng dù là chuyện tốt, cũng không chịu nổi cái mùi này, vội vàng đứng dậy mở cửa sổ thông gió, lại tìm quần áo sạch sẽ đi tắm rửa sạch sẽ, nếu không thì cả đêm nay đừng hòng ngủ được.

Lúc tắm xong trở về phòng, khóe miệng Tô Du vẫn còn đang cong lên, cậu cứ tưởng sẽ rất khó, vậy mà lần đầu tiên đã thành công, cho nên, tư chất của cậu hẳn là cũng không tệ lắm, hơn nữa kể từ giây phút này, cậu đã chính thức bước vào hàng ngũ tu sĩ rồi. Tâm trạng vui vẻ, cậu cảm thấy mình có thể viết thêm một vạn chữ nữa.

Sáng hôm sau Tô Du dậy rất sớm, tuy rằng nửa đêm mới ngủ nhưng tinh thần lại sảng khoái chưa từng có.

La Nhạc nhìn Tô Du: “Tô ca ca hình như có gì đó khác.”

“Khác chỗ nào? Là đẹp trai hơn sao?” Tô Du tự luyến sờ sờ mặt mình, nói đùa.

“Tô ca ca vốn đã đẹp trai rồi.” Đứa bé nghiêm túc nhấn mạnh, “Nhưng mà hình như là đẹp trai hơn nữa.”

La lão hán nghe vậy cũng cười híp mắt, Tô Du thay đổi quả thật rất rõ ràng.

Dù đã dẫn khí nhập thể, Tô Du cũng chỉ là người thường, nghe La Nhạc nói vậy, lông mày cậu nhướng lên, vỗ đầu nó một cái rồi nói với La lão hán: “La gia gia, cháu tối qua đã dẫn khí nhập thể rồi ạ.”

“Tốt, đây là chuyện tốt.” La lão hán cười tủm tỉm nói.

La Nhạc cũng reo hò, vui mừng thay cho Tô Du.

Tối qua trời quá tối, bây giờ trời đã sáng, Tô Du cố ý tìm gương soi thử, phát hiện La Nhạc nói không sai, da cậu không chỉ trắng hơn, mà còn mịn màng hơn. Lúc nào cũng ngồi trước máy tính, da không thể nào không thô ráp được, bây giờ trông cậu cũng trẻ ra vài tuổi, như trở về thời thanh xuân vậy. Nghĩ lại hồi còn học đại học, cậu cũng được mệnh danh là hotboy của lớp, của trường suốt mấy năm liền.

Nhìn vào gương, Tô Du không khỏi cười mắt cong cong.

Từ hôm đó trở đi, Tô Du bắt đầu cuộc sống ban ngày viết lách, ban đêm tu luyện. Tu luyện không những không ảnh hưởng đến việc viết lách của cậu, mà còn khiến đầu óc cậu trở nên minh mẫn hơn, tốc độ tay cũng được cải thiện, chất lượng bản thảo nộp lên cũng ngày càng cao. Tô Du tự cảm thấy so với cuốn tiểu thuyết mình viết trước khi xuyên không, cốt truyện còn đặc sắc hơn.