“Khụ khụ!” Tô Du bị nước miếng của chính mình làm sặc, bây giờ cậu thật sự không còn nghi ngờ gì nữa, Trương nhị thiếu gia này đúng là yêu thoại bản sâu đậm, hơn nữa tên nhóc này bản chất chính là một thiếu niên trung nhị.
Vũ Liên Xuyên không nhịn được ngoáy ngoáy tai, nghi ngờ nhìn tên họ Trương: “Ngươi nói mấy câu này, cha mẹ ngươi có biết không? Còn thiếu niên nghèo nữa, cha mẹ ngươi có để ngươi đói rét hay sao?”
“Phụt, ha ha…” Mọi người xung quanh nghe xong đều cười ha hả, bọn họ đều biết thân phận của hai người này, cho dù trước đó không biết, cũng đã nghe người khác nói rồi, dù sao Trương gia cũng không thể nào dính dáng đến chữ “nghèo” được.
Vũ Liên Xuyên tiếp tục nói: “Mấy câu này của ngươi học ở đâu ra vậy? Sao ta chưa từng nghe qua thế?”
Trương nhị thiếu gia lại đắc ý: “‘Tiêu Dao Tu Hành Lộ’ đã đọc chưa? Đây là lời Nam Ly Đạo Quân nói lúc còn trẻ, bản công tử dự định học tập Nam Ly Đạo Quân.”
Vũ Liên Xuyên cuối cùng cũng hiểu ra: “Lại là thoại bản, tên họ Trương kia, ngươi vậy mà coi chuyện trong thoại bản là thật, bất quá cũng hiếm thấy đấy, Trương nhị thiếu gia ngươi vậy mà cũng có ngày siêng năng, được rồi, bớt lải nhải đi, mau vào tháp tỷ thí, thua thì mau giao đồ ra đây.”
“Được, vào thì vào, ngươi cứ chờ xem, bản công tử phấn đấu vươn lên không phải dễ chọc đâu, sớm muộn gì cũng có ngày khiến tên họ Vũ ngươi quỳ xuống gọi ta là ông nội.”
“Cháu ngoan, gọi ông nội làm gì?”
“Phì! Ngươi mới là cháu!”
Hai đám người lôi lôi kéo kéo vào Lưu Quang Tháp, không ít người tiếp tục ở lại xem náo nhiệt. Từ những lời bàn tán của bọn họ, Tô Du biết thêm được nhiều chuyện về ba đại tu chân gia tộc này.
Trương đại thiếu gia của Trương gia đã vào Bắc Dương Tông, Vũ gia cũng có một vị đại tiểu thư được Thiên Tuyết Môn, ngang hàng với Bắc Dương Tông, thu nhận vào nội môn, Vũ Liên Xuyên chính là em trai của vị đại tiểu thư đó, do đó ở Lan Ninh Thành, hai người em trai này thường xuyên bị người ta mang ra so sánh.
Trương Thừa Ninh và Vũ Liên Xuyên đều là tư chất tứ linh căn, kỳ thật tư chất như vậy cũng có thể vào môn phái, nhưng vào rồi chỉ có thể trở thành đệ tử ngoại môn thậm chí là tạp dịch, vất vả là điều chắc chắn. Hai người đều lớn lên trong gia tộc, từ nhỏ đã được nuông chiều, cho nên dù có cơ hội vào đó, hai người cũng không muốn, ở lại gia tộc sống những ngày tháng sung sướиɠ chẳng phải tốt hơn sao.
Những tu sĩ không vào được môn phái tự nhiên vừa hâm mộ vừa ghen tị với bọn họ, mà hai người này tuy đều không muốn vào môn phái chịu khổ, nhưng tình huống lại có chút khác biệt. Trương Thừa Ninh, vị Trương nhị thiếu gia này, từ trước đến nay luôn lười biếng trong việc tu luyện, sở thích lớn nhất chính là xem thoại bản, điều này cả Lan Ninh Thành đều biết. Còn Vũ Liên Xuyên thì siêng năng tu luyện hơn Trương nhị thiếu gia rất nhiều, cùng độ tuổi với Trương nhị thiếu gia, đã sớm bước vào Luyện Khí tam giai, bây giờ chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể trở thành tu sĩ Luyện Khí trung giai rồi.
Còn tu vi của Trương nhị thiếu gia thì là do đan dược nâng lên, dù là vậy cũng mới bước vào Luyện Khí tam giai không lâu, cho nên xét về thực lực, Trương nhị thiếu gia tự nhiên không bằng Vũ nhị thiếu gia, hai người thường xuyên bị người ta đặt lên bàn cân so sánh.
Lần này không biết Trương nhị thiếu gia bị làm sao mà lại muốn tỷ thí với Vũ nhị thiếu gia.
“Các ngươi quên sở thích lớn nhất của Trương nhị thiếu gia là gì rồi sao?”
“Xem thoại bản chứ gì, ở Lan Ninh Thành này có mấy ai không biết?”
“Chẳng phải là do ảnh hưởng của một quyển thoại bản gần đây sao? Không nghe thấy Trương nhị thiếu gia vừa nói gì à? Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo, phụt, Trương nhị thiếu gia đây là bị nội dung trong thoại bản ảnh hưởng, khơi dậy ý chí cầu tiến rồi.”
“Ha ha, thật vậy sao? Không biết ý chí cầu tiến lần này của Trương nhị thiếu gia có thể duy trì được bao lâu đây? Quyển thoại bản đó viết hay không? Rảnh rỗi ta cũng phải tìm đọc thử mới được.”
“Viết rất hay, đọc rất cuốn, đừng nói là Trương nhị thiếu gia, ngay cả ta đọc cũng thấy đau lòng xót xa, hận không thể đọc hết một hơi, bây giờ đang bị treo lơ lửng nên lúc nào cũng canh cánh trong lòng.”
Tô Du không ngờ chủ đề lại chuyển sang thoại bản của mình, vội vàng chuồn mất, mua linh quả rồi về nhà, còn kết quả tỷ thí, chắc chắn không quá hai ngày nữa sẽ truyền khắp thành.
Chương 6: Dẫn Khí Nhập Thể
Trở về nhà họ La, Tô Du lập tức lấy công pháp cơ bản ra nghiên cứu, lại cẩn thận hỏi La lão hán về tình hình dẫn khí nhập thể. La lão hán nhìn Tô Du thật sâu, vậy mà cũng không hề né tránh mà giải thích cho cậu.