Lão Công Một Vạn Tuổi

Chương 12

La lão hán nhìn cháu trai với ánh mắt trìu mến, cười nói: “Tiểu Nhạc á, vào đâu cũng được, môn phái tự nhiên có ưu thế của môn phái, so với Lưu Quang Thư Viện thì những môn phái kia có nội tình thâm hậu hơn nhiều, dù sao Lưu Quang Thư Viện cũng mới xuất hiện có năm trăm năm thôi. Nhìn những đệ tử dòng dõi gia tộc ở Lan Ninh Thành này xem, trừ phi không được chọn, nếu không thì phần lớn đều muốn vào môn phái.”

Tô Du chợt hiểu: “Nếu có thể vào môn phái, vậy Tiểu Nhạc vào môn phái vẫn tốt hơn, chắc hẳn hệ thống bồi dưỡng đệ tử của môn phái sẽ hoàn thiện hơn.”

Tiểu La Nhạc chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, biết người lớn đang nói chuyện về mình, liền cười ngây ngô. Đứa trẻ này, thấy người lớn uống rượu, cũng lén uống vài ngụm nhỏ, còn tưởng rằng gia gia không phát hiện, nào ngờ La lão hán và Tô Du đều nhìn thấy hết. Vài ngụm nhỏ đã khiến nó hơi say rồi.

La lão hán thở dài nói: “Môn phái thì nội tình thâm hậu thật đấy, nhưng cạnh tranh giữa các đệ tử cũng rất khốc liệt, ta lo Tiểu Nhạc vào đó sẽ bị người ta bắt nạt. Thôi, cứ đến Đăng Tiên Hội rồi tính vậy.”

La lão hán chưa bao giờ nhắc đến chuyện của cha mẹ Tiểu Nhạc, Tô Du cũng không chủ động hỏi, nhưng nghe đến đây thì hiểu ra, La lão hán không hề nghi ngờ tư chất của La Nhạc, không cho rằng La Nhạc không có linh căn, chỉ là lo lắng cho tương lai của nó thôi.

Có lẽ La lão hán cũng không phải người tầm thường, ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Tô Du, nhưng ngay sau đó cậu đã gạt bỏ. Dù thế nào đi nữa, đây cũng là La gia gia đã có ơn với cậu.

Chớp mắt đã đến hạn nộp bản thảo mười ngày, đây là yêu cầu mà Tô Du đặt ra cho mình. Cậu một mình đến Phi Hoa Thư Phường, từ miệng Lý chưởng quầy biết được một tin tốt hơn, “Tiêu Dao Tu Hành Lộ” của cậu không chỉ gây tiếng vang ở Lan Ninh Thành, lượng tiêu thụ thoại bản không ngừng tăng lên, không ít độc giả hỏi dò khi nào tập ba sẽ được phát hành. Lần này, Tô Du nhận được hơn hai ngàn lượng bạc tiền bản thảo.

Xem ra dân số ở Tu chân giới này thật sự không ít, người thích xem thoại bản cũng nhiều, nếu không thì không thể nào trong thời gian ngắn đã có thu nhập như vậy.

Tiền bản thảo cầm trong tay, Tô Du thở phào nhẹ nhõm, cậu có thể đến Lưu Quang Tháp mua công pháp cơ bản rồi, trong lòng có chút nóng lòng muốn tu luyện.

Lý chưởng quầy nhìn Tô Du cũng vui mừng, đây là tác giả thoại bản do chính ông ta khai quật, cứ theo đà này, rất có khả năng sẽ trở thành một đại gia thoại bản khác, những thành tích này sau này đều sẽ được tính lên đầu ông ta, ông ta cũng có thể dựa vào đó mà thăng tiến.

Ra khỏi thư phường, Tô Du lập tức chạy thẳng đến Lưu Quang Tháp, đổi lấy công pháp tu luyện cơ bản từ người gác tháp lần trước, lại được đối phương giới thiệu mua thêm hai viên dẫn khí đan. Loại đan dược này có tác dụng hỗ trợ người mới bắt đầu tu luyện dẫn khí nhập thể. Tô Du nghiến răng nghiến lợi, quyết tâm mua, thế là hơn hai ngàn lượng bạc vừa mới có trong tay, chớp mắt đã bay đi hơn phân nửa, chỉ còn lại hơn năm trăm lượng.

Tô Du vẫn nhớ lời mình đã nói với La Nhạc và Triệu Thiết Ngưu, bèn muốn đến chợ bên ngoài tháp xem thử có linh quả không phẩm cấp nào rẻ hơn một chút không. Linh quả quá tốt thì cậu không mua nổi. Vừa ra khỏi Lưu Quang Tháp, liền thấy bên ngoài ồn ào náo nhiệt. Trên khoảng đất trống bên ngoài có hai nhóm người đang đối đầu, xung quanh có không ít người xem náo nhiệt, chỉ trỏ về phía bọn họ.

Tô Du tò mò đi tới, vừa nghe người ta bàn tán vừa nhìn tình hình bên trong. Thật trùng hợp, cậu nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, chẳng phải là Trương nhị thiếu gia mà cậu đã gặp hai lần ở Phi Hoa Thư Phường sao. Đương nhiên, đây chỉ là cậu biết Trương nhị thiếu gia, đối phương thì không hề hay biết gì về cậu.

Kết hợp với lời bàn tán của mọi người, Tô Du hiểu ra, hai nhóm người này, một nhóm là người của Trương gia do Trương nhị thiếu gia dẫn đầu, một nhóm là người của Vũ gia, một trong ba đại tu chân gia tộc, do Vũ nhị thiếu gia dẫn đầu.

“Vũ Liên Xuyên, ta nói cho ngươi biết đừng có coi thường người khác, bản thiếu gia hôm nay sẽ đánh cược với ngươi, bản thiếu gia không phải dễ bắt nạt đâu, hôm nay sẽ dạy cho ngươi một câu, đừng khinh thiếu niên nghèo!”

“Phụt!” Tô Du không nhịn được phun ra một ngụm nước, lặng lẽ lùi ra xa vài bước. Câu này trước khi xuyên không đã được một người đồng nghiệp viết ra, nổi tiếng vô cùng. Lần này viết thoại bản, cậu không nhịn được cũng cho câu này vào, hơn nữa còn không chỉ câu này, không ngờ lại được Trương nhị thiếu gia áp dụng linh hoạt thế này.

Lúc này Trương nhị thiếu gia đang cảm thấy mình ngầu bá cháy, lại ngẩng đầu cao giọng nói thêm một câu: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, phong thủy luân phiên chuyển!”