Lão Công Một Vạn Tuổi

Chương 15

Trong khoảng thời gian này, cậu cũng chú ý đến tình hình bên ngoài, ví dụ như trận tỷ thí giữa Trương nhị thiếu gia và Vũ nhị thiếu gia. Quả nhiên, ngày hôm sau Triệu Thiết Ngưu đã mang đến tin bát quái từ bên ngoài. Tuy rằng Trương nhị thiếu gia chí khí rất cao, nhưng những lời hùng hồn tuôn ra không phải chỉ bằng quyết tâm là có thể thực hiện được, vì vậy rất tiếc đã trở thành bại tướng dưới tay Vũ nhị thiếu gia. Nhưng điều này không hề làm giảm ý chí chiến đấu của Trương nhị thiếu gia, Trương nhị thiếu gia thay đổi tác phong ngày thường, siêng năng tu luyện hơn rất nhiều.

Hiện nay, câu “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo” cũng vì Trương nhị thiếu gia mà được lan truyền rộng rãi ở Lan Ninh Thành. Ban đầu mang ý nghĩa trêu chọc Trương nhị thiếu gia, ở Lan Ninh Thành này, ai nói nghèo chứ Trương gia không thể nào nghèo được. Nhưng những thiếu niên trung nhị giống Trương nhị thiếu gia không ít, rầm rầm noi theo, điều này cũng thúc đẩy lượng tiêu thụ của thoại bản “Tiêu Dao Tu Hành Lộ”, không chỉ Lý chưởng quầy, mà ngay cả Tô Du cũng cười toe toét không ngậm miệng được.

Hôm nay Tô Du lại đi nộp bản thảo, tiểu La Nhạc và Triệu Thiết Ngưu muốn đến quán trà nghe kể chuyện, một lớn hai nhỏ cùng nhau đi. Đến trước quán trà, Tô Du phát hiện người đứng đợi nghe kể chuyện bên trong lẫn bên ngoài quán trà nhiều hơn trước rất nhiều, có chút kinh ngạc.

“Bây giờ nhiều người thế này sao?”

Triệu Thiết Ngưu rất tự hào nói: “Vì có nhiều người thích quyển thoại bản này, nên người đến nghe kể chuyện cũng đặc biệt đông, bây giờ những quán trà khác cũng đang kể về quyển sách này.”

Triệu Thiết Ngưu cảm thấy mình là người rất giữ lời hứa, mỗi lần chơi cùng đám bạn nhỏ, gần đây lúc nào cũng nhắc đến thoại bản “Tiêu Dao Tu Hành Lộ”, đám bạn nhỏ thích đóng vai các nhân vật khác nhau, đương nhiên nhân vật chính là vai được mọi người tranh giành nhất. Lúc đó Triệu Thiết Ngưu rất muốn nói, quyển thoại bản này là do Tô ca ca của nó viết, nhưng mà nó không thể nói, làm nó tức chết.

Thật ra nghe người khác kể về sách mình viết có chút xấu hổ, nhưng lại không nhịn được dừng lại muốn nghe thử hiệu quả khi những câu chữ của mình được đọc lên. Những người nghe ở đây có một phần kỳ thực đã đọc thoại bản rồi, nhưng hiệu quả khi người kể chuyện đọc lên lại có sức truyền cảm đặc biệt, vì vậy vẫn đến nghe.

Chương 7: Bức thư của ông nội

Người kể chuyện vừa đến liền gõ thanh tre một cái rồi bắt đầu kể. Đoạn này vừa vặn là cao trào lớn sau một loạt cao trào nhỏ, nội dung liên quan đến nữ chính thứ hai do Tô Du thiết kế. Nữ chính đầu tiên là thanh mai trúc mã của nam chính, đáng tiếc thanh mai trúc mã từ nhỏ đã mắc bệnh nan y, tình cờ gặp được một vị sư phụ rồi được sư phụ mang đi, nhưng cần một loại linh dược mới có thể chữa khỏi hoàn toàn, đồng thời cũng sẽ bộc lộ thiên phú siêu cao của tiểu thanh mai. Nam chính sau khi dò hỏi khắp nơi thì biết được tung tích của linh dược này, chủ nhân của nó là một yêu nữ thống trị một phương.

Nam chính vì đoạt linh dược mà bảy lần ra vào hiểm địa, mỗi lần đều giao đấu với yêu nữ, mỗi lần giao đấu đều vô cùng đặc sắc, giữa hai người cũng không ngừng tóe lửa, từ chỗ đối đầu xung đột ban đầu, đến sau lại lộ ra hơi thở ái muội. Lần này kể chính là lần thứ bảy.

Trong quá trình này, thực lực của nam chính mỗi lần đều có sự tăng tiến không nhỏ, trong đó còn xen lẫn thế lực đối địch của yêu nữ, lần này muốn thừa dịp nam chính và yêu nữ lưỡng bại câu thương mà nhất võng tóm gọn thế lực yêu nữ, nào ngờ đến cuối cùng nam chính đột nhiên phản chuyển, liên thủ với yêu nữ đánh cho thế lực đối địch tan tác.

Trong ngoài quán trà, không phải là im phăng phắc thì cũng là thỉnh thoảng vang lên tiếng khen hay. Cho dù biết rõ diễn biến cốt truyện, nhưng vẫn kích động khen hay trước những tình tiết cao trào liên tục. Chờ đến khi nửa tiếng kết thúc, mọi người trong ngoài quán trà mới phát hiện thời gian trôi qua nhanh như vậy, nhưng họ vẫn còn chìm đắm trong cốt truyện vừa rồi, căn bản không nỡ rời đi, túm tụm ba ba năm năm bàn luận cốt truyện.

“Tiêu Dao tán nhân này cũng quá lợi hại, vậy mà có thể viết cốt truyện khiến người ta day dứt lòng người như thế, nghe lại một lần nữa vẫn khiến người ta nghe đến mê mẩn.”

“Đúng vậy, tuy có người nói Tiêu Dao tán nhân là kẻ ngoại đạo đối với tu hành, căn bản không thể tu hành tử tế dựa theo cách hắn viết, nhưng Tiêu Dao tán nhân cũng sớm đã tuyên bố, tất cả đều là hư cấu, đối với chúng ta mà nói, chỉ cần câu chuyện đặc sắc là được rồi.”

“Đúng, đúng, sau khi xem thoại bản của Tiêu Dao tán nhân, những thoại bản khác ta đều không xem nổi nữa, hơn nữa tốc độ của Tiêu Dao tán nhân quá nhanh, mười ngày là ra một tập mười vạn chữ.”