Ngọn Lửa Tái Sinh

Chương 2

Lâm Nguyệt không phải là người thích vội vàng. Trong quá khứ, cô từng lao vào mọi việc với sự nôn nóng và sự thiếu kiên nhẫn, để rồi nhận lấy những thất bại đau đớn. Lần này, cô đã rút ra bài học cho bản thân. Cô biết rằng để tồn tại trong ngành công nghiệp này, không chỉ cần tài năng, mà còn cần phải có sự kiên nhẫn và một chiến lược rõ ràng.

Ngày hôm sau, Lâm Nguyệt đến phim trường Ngôi Sao Lạc Lối với tâm trạng khác hẳn. Cô bước vào khuôn viên rộng lớn, nơi các ánh đèn sáng rực rỡ chiếu sáng mọi góc. Cảm giác quen thuộc lại ùa về trong cô, nhưng lần này, nó không làm cô cảm thấy bất an như trước. Mọi thứ trước mắt cô giờ đây đều là một cơ hội, và cô sẽ không để nó trôi qua một cách vô ích.

Cô bước qua những dãy hành lang dài, nơi các diễn viên đang chuẩn bị cho các cảnh quay tiếp theo. Dù đã từng là một phần của thế giới này, nhưng Lâm Nguyệt không thể phủ nhận sự căng thẳng trong lòng. Ngành giải trí này vốn không dễ dàng, và đối với một người mới như cô, mỗi bước đi đều cần phải cẩn trọng.

Vừa bước vào phòng thay đồ, cô đã gặp ngay Trương Khải Linh, người quản lý luôn theo sát mọi bước đi của cô. Khải Linh là người duy nhất trong giới giải trí mà Lâm Nguyệt có thể tin tưởng tuyệt đối.

"Cậu đến rồi đấy à?" Khải Linh vui vẻ nói, nhưng khi thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Lâm Nguyệt, cô vội vàng nghiêm túc lại. "Cậu có ổn không? Không lo lắng sao?"

Lâm Nguyệt khẽ cười, cái cười không còn sự hoang mang như trước kia. "Không sao đâu, lần này tôi sẽ không giống như trước nữa."

Khải Linh liếc nhìn Lâm Nguyệt, vẻ nghi ngờ thoáng qua trong mắt, nhưng cô chỉ gật đầu. "Cậu cứ vậy đi, tôi tin cậu sẽ không làm tôi thất vọng."

Lâm Nguyệt thay đồ, chuẩn bị cho cảnh quay đầu tiên của mình. Đó là một cảnh quay trong bộ phim mà cô sẽ phải đối đầu với nhân vật do Tần Nghiên thủ vai. Tần Nghiên vẫn là người chiếm ưu thế trong ngành, là ngôi sao sáng nhất của showbiz, nhưng Lâm Nguyệt không hề lo lắng. Cô đã sống lại, cô biết những bước đi tiếp theo của mình sẽ quyết định mọi thứ.

Cảnh quay đầu tiên bắt đầu.

Đạo diễn chỉ đạo các diễn viên chuẩn bị vào vị trí, nhưng Lâm Nguyệt vẫn đứng im một góc, tay cầm kịch bản, đôi mắt ánh lên vẻ tự tin. Cô nhìn Tần Nghiên từ xa, cảm giác cô ta vẫn là một ngôi sao sáng, một người không dễ dàng bị đánh bại, nhưng trong lòng Lâm Nguyệt, sự yếu đuối trước đây đã không còn tồn tại.

Ngay lúc đó, Tần Nghiên bước vào phòng, vẻ ngoài lạnh lùng của cô ta khiến không khí trong phòng như ngưng đọng. Ánh mắt sắc bén quét qua mọi người, rồi dừng lại ở Lâm Nguyệt.

"Lâm Nguyệt, cô tự tin đến vậy sao?" Tần Nghiên lên tiếng, giọng điệu đầy sự mỉa mai.

Lâm Nguyệt ngẩng đầu lên, không một chút nao núng. "Tự tin là điều tôi cần có. Còn cô, Tần Nghiên, chắc hẳn cũng rất tự tin với ánh hào quang của mình."

Ánh mắt của Tần Nghiên như lóe lên, nhưng ngay lập tức, cô ta làm ra vẻ bình tĩnh, không nói gì thêm. Cô ta quay đi, để lại một câu nói không rõ ý nghĩa: "Cô sẽ phải trả giá cho sự tự tin ấy."

Lâm Nguyệt không để ý tới câu nói của cô ta. Cô chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng đã có kế hoạch của riêng mình. Cô không cần phải tranh cãi hay làm gì ồn ào. Mọi thứ sẽ đến với cô theo cách của mình, và Tần Nghiên sẽ là người phải đối mặt với sự thay đổi mà cô sẽ mang đến.

Cảnh quay bắt đầu, hai người đứng đối diện nhau trong một tình huống căng thẳng. Tần Nghiên diễn xuất không hề có gì mới mẻ, vẫn là những biểu cảm quen thuộc mà người ta đã quá quen mắt. Còn Lâm Nguyệt, mặc dù là một gương mặt mới, nhưng cách cô nhập vai và lột tả nội tâm nhân vật lại khiến cả đoàn phim phải ngạc nhiên. Cô khiến người ta cảm nhận được sự thay đổi trong nhân vật, sự bất an nhưng đầy quyết tâm.

Cảnh quay kết thúc, đạo diễn và các nhân viên trong đoàn phim vỗ tay tán thưởng. Lâm Nguyệt mỉm cười nhẹ, không để sự tán thưởng ấy làm mình phân tâm. Tần Nghiên chỉ đứng im, nhưng trong ánh mắt của cô ta, Lâm Nguyệt nhìn thấy một tia lạnh lùng khác biệt. Cô ta không vui, nhưng cũng không thể phủ nhận khả năng của Lâm Nguyệt.

Ngày hôm sau, sự việc tại phim trường bắt đầu có những thay đổi nhỏ. Tần Nghiên bắt đầu ra sức tìm cách phô trương quyền lực của mình, nhưng lần này, Lâm Nguyệt không phải là cô gái yếu đuối trước đây. Cô không còn sợ hãi, cũng không còn dễ dàng bị lôi kéo vào những trò chơi đen tối trong ngành.

Một buổi sáng, khi cô đang đứng ở hậu trường chờ đợi cảnh quay, Tần Nghiên đi qua, vô tình đυ.ng phải cô.

"Cô không biết giữ khoảng cách à?" Tần Nghiên lạnh lùng nói, nhưng cô ta không hề nhìn thẳng vào Lâm Nguyệt.

Lâm Nguyệt không phản ứng ngay lập tức, cô bình tĩnh đứng dậy, vuốt lại vạt áo và thản nhiên đáp: "Tôi không muốn làm phiền cô, nhưng nếu cô cảm thấy khó chịu, tôi sẽ chú ý hơn."

"Cẩn thận lời nói của cô." Tần Nghiên quay lại, gằn giọng. "Chẳng phải cô đã muốn thay thế tôi sao?"

Lâm Nguyệt chỉ nhẹ nhàng nhìn Tần Nghiên, một nụ cười nhếch lên khóe môi. "Nếu cô cảm thấy tôi là mối đe dọa, thì có lẽ cô nên cẩn thận hơn. Tôi không phải là kẻ dễ dàng bị đánh bại."

Lâm Nguyệt rời đi mà không chần chừ, để lại Tần Nghiên đứng nhìn theo với ánh mắt đầy sự nghi ngờ. Cô biết rằng Tần Nghiên sẽ không bỏ qua, nhưng Lâm Nguyệt cũng không phải là người dễ dàng bị chèn ép. Cô sẽ không để bản thân rơi vào tình thế yếu thế, mà sẽ tiếp tục tiến lên, mỗi bước đi đều có mưu lược, có tính toán.

Một ngày nọ, khi cô đang chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, có một nhân vật mới xuất hiện trong đoàn phim: Cố Tuấn – một nhà sản xuất có tiếng và là người đứng sau nhiều bộ phim thành công. Cố Tuấn không phải là người dễ dàng tiếp cận, nhưng ngay khi anh ta bước vào phòng, Lâm Nguyệt nhận ra rằng đây chính là cơ hội của mình.

Cô mỉm cười, đi về phía Cố Tuấn, không chút e ngại. Cô biết, chỉ cần một cơ hội nhỏ thôi, cô có thể thay đổi được mọi thứ. Và Cố Tuấn chính là người sẽ giúp cô trong lúc này.

"Chào Cố tổng, tôi là Lâm Nguyệt, rất vui được gặp anh." Cô nở một nụ cười tươi tắn, ánh mắt không có chút lo lắng nào.

Cố Tuấn hơi ngạc nhiên vì thái độ tự tin của Lâm Nguyệt, nhưng anh cũng không tỏ ra quá bất ngờ. "Chào cô, Lâm Nguyệt. Tôi đã nghe nhiều về cô, và tôi thấy cô rất có tiềm năng."

Câu nói này, không quá khen ngợi nhưng cũng đủ để Lâm Nguyệt cảm nhận được sự đánh giá từ anh. Đây chính là cơ hội mà cô cần.

"Tôi rất mong có cơ hội được hợp tác với anh. Tôi tin rằng chúng ta có thể tạo nên một bộ phim tuyệt vời."

Cố Tuấn nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt của anh dường như đang suy xét, rồi cuối cùng anh gật đầu. "Chúng ta sẽ xem xét."

Lâm Nguyệt không vội vàng, chỉ mỉm cười và bước đi, biết rằng một cánh cửa mới đã mở ra trước mắt mình. Cô hiểu rằng trong ngành giải trí này, mỗi bước đi đều phải có chiến lược rõ ràng và không thể lãng phí thời gian.

Sau cuộc gặp với Cố Tuấn, Lâm Nguyệt bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong cách mọi người nhìn nhận cô. Mặc dù những lời khen ngợi từ Cố Tuấn không phải là sự xác nhận trực tiếp, nhưng trong mắt các nhân viên trong đoàn, Lâm Nguyệt đã bắt đầu có sự khác biệt. Cô không còn chỉ là một cô gái mới vào nghề, mà là một người có thực lực, một diễn viên có thể tỏa sáng, và một đối thủ đáng gờm trong ngành công nghiệp đầy cạnh tranh này.

Trong những ngày tiếp theo, cô tập trung vào việc luyện tập diễn xuất và chuẩn bị cho những cảnh quay tiếp theo. Cô cũng dành thời gian để nghiên cứu những diễn viên nổi tiếng, những bộ phim thành công, và những chiến lược mà họ sử dụng để duy trì sự nghiệp lâu dài. Cô biết rằng mình không thể chỉ dựa vào tài năng, mà cần phải có một kế hoạch lâu dài.

Ngày qua ngày, Lâm Nguyệt dần dần xây dựng được uy tín và mối quan hệ trong giới, nhưng cô biết rằng mình không thể chủ quan. Mỗi một bước đi, mỗi quyết định đều phải được suy nghĩ thấu đáo. Lâm Nguyệt đã không còn là cô gái yếu đuối của quá khứ. Cô bây giờ là một chiến binh trong ngành giải trí này, một chiến binh có mưu lược và không dễ dàng bị đánh bại.

Cuối cùng, Lâm Nguyệt đã có được cơ hội mà cô chờ đợi. Cố Tuấn gọi điện cho cô và thông báo rằng anh đã quyết định mời cô tham gia vào một dự án lớn mà anh đang sản xuất. Đây chính là bộ phim mà cô sẽ có cơ hội tỏa sáng, nhưng cũng là lúc cô phải đối mặt với thử thách lớn hơn. Sự cạnh tranh trong dự án này sẽ không dễ dàng, nhưng Lâm Nguyệt đã chuẩn bị sẵn sàng.

Cô hít một hơi thật sâu, rồi mỉm cười. Đây chính là bước ngoặt lớn nhất trong sự nghiệp của cô, và cô sẽ không để cơ hội này tuột khỏi tay.