Omega Bại Khuyển Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 18

Hộp sữa dâu được cô đặt bên cạnh tay của Trương Chiêu, cô bạn alpha ngồi trước: “Cái này của cậu này, Trương Chiêu.”

Một hộp nhỏ bánh su kem khác được chuyển sang Trần Thuỵ, cậu bạn alpha ngồi bên cạnh.

Giờ trưa, khi từ thư viện quay lại, chỉ còn vài phút trước giờ học, Kỳ Gia Bảo đã tiện tay mua ở cửa hàng tiện lợi trong trường.

Hai người nhận đồ, mắt ngấn lệ xúc động: “Cậu thở hồng hộc chạy đến lớp, suýt nữa bị muộn chỉ để mua mấy thứ này cho bọn mình thôi hả.”

Trương Chiêu uống sữa ừng ực, chỉ vài giây đã hết hơn nửa hộp rồi vươn người định cướp bánh su kem trong hộp của Trần Thuỵ.

Cậu bạn kia nhanh tay ôm khư khư hộp bánh.

Kỳ Gia Bảo chỉ mỉm cười: “Không sao mà, trưa nay các cậu cũng mua cơm giúp mình ròi còn gì.”

Hệ thống: [Thật sự không sao ư? Hộp sữa đặc biệt giảm giá có ba đồng hai mà cậu còn đắn đo mãi. Những thứ này cộng lại còn đắt hơn bữa trưa của cậu nữa đó.]

Kỳ Gia Bảo: [Nhưng đây là phép lịch sự cơ bản nhất mà.]

Đây đã là món quà đáp lễ rẻ nhất mà cô có thể nghĩ ra.

Bạn bè trong lớp có những sở thích rất riêng về đồ ăn vặt. Nhờ việc họ nhiệt tình giúp đỡ mua cơm nên Kỳ Gia Bảo đã nắm rõ hầu hết các món khoái khẩu của từng người.

Cũng từ những lần như vậy, cô mới biết thậm chí thạch hoa quả ở trường Khải Diệu còn có phiên bản đặc biệt chỉ bán nội bộ.

Khoa trương thật đấy.

Được bạn bè quan tâm quá cũng là một loại áp lực.

Khi cô đang thở dài, Trương Chiêu bất ngờ vượt qua hàng phòng thủ, nhét một cái bánh su kem vào miệng cô.

Lớp kem ngọt béo nhẹ nhàng tan chảy trong miệng, mang theo phần lớn nỗi phiền muộn của cô. Cô bất giác cảm thán: *Có tiền đúng là tuyệt thật.*

Cúi người tránh xa "bãi chiến trường" của hai người, cô cầm hộp sô-cô-la tươi duy nhất còn lại bước sang lớp bên cạnh.

Vừa tới cửa sau của lớp E, cô mới giơ tay định gõ thì đã có người mắt tinh nhìn thấy cô.

Ánh mắt chạm nhau, người đó ngẩn ra một lúc rồi quay đầu gọi to: “Lộ Minh, có người tìm này.”

Cả lớp E đang náo nhiệt liền dừng lại, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Kỳ Gia Bảo hơi do dự nhưng vẫn lịch sự mỉm cười chào mọi người.

Không khí vừa yên tĩnh được một lát đã lập tức trở nên ồn ào.

Lớp E toàn beta, khá thoải mái và không căng thẳng như lớp A. Cô còn thấy một vài bàn có cả tháp bánh ngọt xếp thành nhiều tầng.

Dù hơi tản mạn nhưng sự nhiệt tình với bạn bè của họ không khác gì lớp A.

Khi Lộ Minh bước đến chỗ cô đã có vài người cầm bánh mời cô ăn thử.

Cô đưa hộp sô-cô-la cho cậu, bao bì đã bắt đầu đọng hơi nước vì chênh lệch nhiệt độ.

“Hình như sắp tan rồi.” Cô nhắc nhở cậu nên ăn sớm.

Lộ Minh rất vui vì cô đến tìm mình, nhưng khi thấy món đồ trong tay cô, nụ cười tươi tắn trên môi cậu từ từ héo rũ.

“Những người đó phiền thật.” Cậu lẩm bẩm, bắt đầu nhẩm tính số tiền cô đã chi để mua những món này.

Beta không có thể chất tốt như alpha mà Lộ Minh còn thuộc kiểu vận động kém. Nếu không phải vì những lý do này thì chắc chắn cậu sẽ không để người trong lớp A giúp cô mua cơm.

Dù là thiếu gia nhà giàu nhưng Lộ Minh biết rất rõ mỗi đồng tiền của Kỳ Gia Bảo đều không dễ dàng có được.

Để giảm bớt gánh nặng cho ba mẹ, ngoài học phí và một số khoản cố định ra thì tiền sinh hoạt của cô đều do cô tự làm thêm kiếm lấy.

“Không sao đâu.” Cô nói: “Hai ngày nay có chút chuyện, nếu thuận lợi thì sau này ba mẹ mình sẽ không còn phải vất vả như vậy nữa.”

“Chuyện gì thế?”

“Tạm thời giữ bí mật.” Cô sờ tấm thẻ đen giấu trong túi, tâm trạng rộn ràng.

Vì toàn nói những chuyện không muốn người khác nghe thấy, hai người đứng rất gần nhau.

Nhìn từ xa, trông họ như một cặp đôi đang thủ thỉ. Mà đúng là tai Lộ Minh đã đỏ lên.