Omega Bại Khuyển Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 17

...

Những học sinh lớp A gần đó cũng dừng bước, tụ tập xung quanh cô trong chốc lát. “Kiêu ngạo thật đấy.”

Cũng có người tán thành: “Phải vậy chứ, vậy mới đúng tầm cấp Alpha.”

“Nếu không có bản lĩnh này thì sao xứng đáng ở một lớp toàn alpha và omega chứ.”

Kỳ Gia Bảo đang lo lắng về đống bài tập chưa làm xong, chỉ nhìn sơ qua vài lần rồi vội vàng rời đi.

Bạn cùng lớp đã giúp cô giữ chỗ từ lâu, cô bạn alpha ngồi trước chỉ vào chỗ ngồi đối diện, nơi đã bày sẵn bát mì mà Kỳ Gia Bảo thường ăn.

“Khó hiểu thật chứ, không hiểu sao cậu lại thích ăn mấy thứ này luôn.”

Cậu bạn ngồi kế bên cũng bê khay thức ăn, đặt xuống cạnh cô nhìn chằm chằm bát mì bốc hơi cay nồng, ngập tràn dầu ớt đỏ tươi.

“Món này trong căng-tin rất được yêu thích, đến muộn là hết ngay.” Cậu bạn vừa nói vừa quay đầu khoe: “Suất cuối cùng đấy, may mà mình chạy nhanh.”

Thức ăn ở căng-tin của Khải Diệu rất phong phú nhưng cũng vô cùng đắt đỏ.

Nguyên liệu hữu cơ tự nhiên kết hợp cùng đầu bếp đẳng cấp sao Michelin, giá cả không liên quan đến hai chữ "hợp lý."

“Cảm ơn nhé.” Kỳ Gia Bảo vừa húp mì vừa nghĩ cách trả ơn sao cho không quá keo kiệt mà ví tiền cũng không tổn thương.

Cô thầm tự nhủ, dù gấp gáp thế nào thì lần sau cũng phải ngay lập tức phi thẳng đến căng-tin ngay khi chuông tan học reo.

Cô nhất định phải tự quẹt thẻ trước khi mấy người bạn tốt bụng mua hộ.

“Nhà cậu chắc nấu ăn nhạt lắm.”

Thực ra, món mì này là một trong những món rẻ nhất ở căng-tin. Nhưng bạn bè cô luôn tự tìm lý do để giải thích.

“Cảm giác như nhà cậu kiểm soát chặt ghê, có vẻ đầu bếp nhà cậu còn chẳng dám lén làm món cay.”

Kỳ Gia Bảo: “…”

Thực ra là do cô nghèo thôi.

Cô tiếp tục húp mì, hai người bạn tốt bụng ngồi cạnh ghé lại gần, nói: “Cảm ơn thì miễn đi, tháng sau cậu làm người đệm đàn piano cho cuộc thi hợp xướng nội bộ là được.”

Cuộc thi hợp xướng nội bộ là cuộc thi truyền thống hằng năm của Khải Diệu, cũng là cơ hội để các lớp giành thêm điểm học tập.

Người đệm đàn piano sẽ được cộng điểm nhiều hơn một chút.

“Mặc dù trình độ của Sakakibara Aoi cũng khá nhưng năm nào cũng là cậu ta, chẳng có gì mới mẻ cả.”

Phần lớn học sinh lớp A đều học lên từ cấp hai của trường, với lại cũng đã làm bạn học với nhau nhiều năm.

Kỳ Gia Bảo từng đoạt giải nhất nhóm thiếu niên của cuộc thi piano cổ điển liên bang, một giải thưởng danh giá và nổi tiếng nên việc làm đệm đàn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Có thể kiếm thêm điểm, không có lý do gì để từ chối, cô gật đầu đồng ý.

Đến khi học sinh phổ thông ăn xong, căng-tin dần vắng, nhóm học sinh diện đặc cách mới im lặng đi lên lầu tìm kiếm thông tin cần thiết.

Giờ nghỉ trưa của Khải Diệu khá dài, nhiều học sinh không thích phòng nghỉ trưa của trường nên thường mua hoặc thuê căn hộ cao cấp gần trường để tiện nghỉ ngơi.

Lúc Kỳ Gia Bảo đang trên đường đến thư viện, những học sinh này ung dung lên những chiếc xe sang đỗ trước cổng trường.

Cô chọn một chỗ gần cửa sổ, phân loại bài tập. Những phần cô đã nắm vững và không cần ôn tập, cô để hệ thống làm thay.

Phần cần nghiên cứu sâu hơn như khóa học STD là cô đều tự hoàn thành.

Hệ thống giúp cô có nhiều thời gian tự do hơn. Sau khi giải quyết hết bài tập tồn đọng, cô cần chuẩn bị giáo án cho công việc dạy tiếng Latin hai ngày tới.

Cô còn chưa kịp bắt đầu thì thông tin về một công việc mới đã đến.

Đối tượng cô kèm cặp chuyển từ học sinh tiểu học sang học sinh trung học, mức thù lao tăng lên một chút, cũng đồng nghĩa với việc nội dung giảng dạy cũng khó hơn.

[Học sinh này có tình huống khá đặc biệt.]

[Địa chỉ và thời gian đã được gửi vào hộp thư của cô rồi đấy.]



Buổi chiều trôi qua khá suôn sẻ.

Nhân lúc giờ nghỉ giữa các tiết, mọi người tranh thủ ăn vặt để bổ sung năng lượng. Kỳ Gia Bảo lấy đồ trong chiếc tủ lạnh nhỏ của lớp ra.