Dù đó là nét vẽ rất đậm vẫn không che được quầng thâm dưới mắt cậu ấy.
Rõ ràng mi mắt sắp dính lại với nhau nhưng cậu ấy vẫn không quên chọc cô một câu: “Tôi chỉ còn mỗi môn này thôi cậu thì chắc không ít hơn đâu. ha”
Thật không thể tin được.
Kỳ Gia Bảo: [Sao trước đây tôi không nhận ra là Sakakibara lại có cái kiểu tính cách khiến người khác tức điên như vậy chứ.]
[Với cả, cậu không thấy kỳ lạ sao hệ thống? Tôi cứ cảm giác cậu ta có chút ác cảm với tôi ấy.]
Cô chợt nhớ tới tin đồn từng vô tình nghe qua. Dù khó phân biệt, nhưng trong cặp sinh đôi, tính cách của người em trai được cho là khó ưa hơn và giỏi thể thao hơn.
Cú đánh vừa rồi, sức bật tức thời và chiếc áo đồng phục căng lên theo đường cơ bắp khi vận động.
Cô: [Sakakibara Aoi, nhất định tên này là Sakakibara Aoi chứ không phải Ren rồi.]
Hệ thống: [Cốt truyện mở khóa, tiến độ +0.1.]
[Sakakibara Ren: …]
Khung cảnh y hệt như vừa bị hệ thống lén quay trộm: Sakakibara Ren đứng trước bảng xếp hạng nhíu mày chăm chú nhìn cái tên Kỳ Gia Bảo, trên đầu hiện rõ sáu dấu chấm tròn.
Trước ánh mắt của Kỳ Gia Bảo và hệ thống, sáu dấu chấm từ từ biến đổi, méo mó thành chữ.
[Chẳng lẽ cô ấy không muốn cố gắng nữa sao…]
Gì chứ, hóa ra là đang lo lắng à.
Cả người lẫn hệ thống đều nghiêm túc cúi đầu cảm phục, hệ thống phân tích: [Có lẽ cậu ta thuộc kiểu nhân vật tsundere cổ điển đấy.]
[Dẫu sao cũng là nam phụ, việc dùng kiểu tính cách lỗi thời như vậy cũng dễ hiểu thôi.]
Kỳ Gia Bảo rút ra bài học, cất cao giọng: “Tôi làm bài tập nhanh lắm nên là không cần lo đâu.”
Như thể bị nói trúng tim đen, Sakakibara vốn đã nhắm mắt lại liền mở ra, mang theo chút cảm giác vô lực như cú đấm đánh vào bông.
Hệ thống nhắc nhở cô: [Tiến độ đang tăng đấy, chân thành đúng là chiêu thức tất sát để phá vỡ lớp vỏ tsundere nhưng cô cười rạng rỡ quá thì phải?]
Kỳ Gia Bảo cảm thấy rất hợp lý, cố tình gọi sai tên: “Cảm ơn cậu nha bạn học Sakakibara Aoi.”
Sakakibara Ren: … Đồ ngốc.
Một kẻ chẳng phân biệt nổi người với người, thậm chí còn không nhận ra được sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ ác ý lại chính là đối thủ thỉnh thoảng đẩy cậu ấy xuống khỏi ngôi vị đứng đầu.
Sakakibara Ren uể oải dời mắt đi nơi khác.
---
Khải Diệu là một ngôi trường rộng lớn, được xây dựng từ trước khi trật tự mới hình thành. Kiến trúc phương Tây của trường mang dáng vẻ cổ kính, với mười hai khu vực được bổ sung tháp pháo và tháp canh trong thời chiến, để vừa duy trì giảng dạy vừa bảo vệ an toàn cho học sinh.
Sau chiến tranh, các tháp canh được cải tạo thành nhà ăn cho học sinh. Dù hình dáng không giống kim tự tháp nhưng nơi đây thực sự là "kim tự tháp" của những người ở Khải Diệu.
Những học sinh diện đặc cách, không phân biệt giai cấp, chỉ được ăn ở tầng thấp hoặc những chỗ không thuận lợi gần cầu thang.
Bảng thông báo điện tử chạy dọc theo cầu thang cong lên trên, đầy rẫy thông tin về các cuộc thi, hoạt động thực tế xã hội và các chương trình hè của mười trường đại học hàng đầu liên bang.
Càng lên cao thì thông tin lại càng chi tiết.
Những thông tin quan trọng về con đường học vấn, hiếm khi lưu thông bên ngoài, lại có sẵn ở đây, dễ như trở bàn tay.
Khi Kỳ Gia Bảo leo lên cầu thang, cô nhìn thấy trên màn hình thông báo trực tiếp một giải đấu bắn cung. Sakakibara Aoi không đến trường hôm nay mặc trang phục bắn cung, vẻ mặt lạnh nhạt trả lời phỏng vấn.
“Là beta đầu tiên giành chức vô địch giải đấu liên bang dành cho học sinh trung học trong một môn mà alpha chiếm ưu thế, cậu có phải muốn chứng minh rằng B không hề thua kém A không?”
Người phóng viên cũng là một beta nói với biểu cảm kích động.
Sakakibara Aoi khẽ nâng đôi mắt phượng lên, đôi môi hồng nhạt mở ra, giọng nói không chút cảm xúc vang lên: “Để chiến thắng.”
Niềm vui chiến thắng toàn quốc có vẻ như không thể lay động cậu ta, tựa như vừa thắng một cuộc thi bắn cung ở công viên giải trí vậy.