Omega Bại Khuyển Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 19

Kỳ Gia Bảo lại chẳng để ý đến những điều này cho lắm. Cô hạ giọng nói với cậu: “Hộp sô-cô-la này siêu hời luôn, mua một tặng một nên mình mới dám mua đó.”

“Một hộp cho cậu, một hộp mang về cho mẹ mình.”

Cô lùi lại, vỗ vai cậu an ủi: “Đừng giận mà, lần sau mình sẽ chạy nhanh hơn.”

Lộ Minh không đáp.

Cô nhìn cậu: “Sao cậu thu mình lại thế? Lạnh lắm à?”

Cô đưa tay dò thử trên đầu cậu mới phát hiện luồng khí lạnh từ cửa gió điều hòa đang thổi thẳng xuống người cậu.

"Về đi, sắp vào học rồi." Cậu khẽ đuổi.

Lộ Minh im lặng.

Cậu cố giữ nét mặt tự nhiên rồi giơ tay ra hiệu: "Cúi đầu xuống."

Tháo vỏ ngoài ra, chiếc dĩa quen thuộc đến mức cậu nhắm mắt cũng có thể tìm ra. Ngay lúc đó cậu xắn một miếng chocolate tươi lớn và đưa vào miệng cô. Từng động tác liền mạch, nhanh gọn mà uyển chuyển.

Sự thành thục này khiến cậu không còn vụng về như trước, chẳng còn làm bẩn xung quanh miệng cô nữa.

"Ưm… ngon quá!" Là một người yêu chocolate cuồng nhiệt, Kỳ Gia Bảo vui sướиɠ như muốn bay lên, mọi phiền muộn cũng lập tức tan biến hẳn.

Lộ Minh đúng là người bạn tuyệt vời nhất của cô.

Cô lưu luyến tạm biệt cậu xong, vẫn còn đang đắm chìm trong hương vị đậm đà của chocolate thì bất ngờ bị mấy người chắn ngay cửa lớp A làm giật mình.

Một nhóm người vây quanh cô dùng dây ruy băng giả làm lá bưởi để "xua đuổi xui xẻo".

Họ phun dung dịch khử pheromone lên người cô chẳng tiếc tay, vừa làm vừa lẩm bẩm: "Nhảy qua lửa! Nhảy qua lửa!"

Lớp A vốn không thân thiết gì với lớp E, thái độ xa cách hiện rõ mồn một.

Thế nhưng với Lộ Minh thì họ lại khá hòa nhã.

Kỳ Gia Bảo chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, vừa lầm bầm "Beta làm gì có mùi, đâu cần phải làm lố vậy" vừa ôm đầu chạy trốn.

Trần Thuỵ quay về chỗ ngồi với vẻ mặt chán chường van xin cô: "Cái bánh su đó đó… mua thêm một hộp cho mình đi, chỉ một hộp thôi!"

"Cậu chỉ cần mua giúp là mình sẽ làm mọi thứ cậu muốn."

Kỳ Gia Bảo vừa rời đi, cả lớp lập tức lao vào "cướp sạch" mọi thứ trên tay Trần Thuỵ.

Cô dứt khoát từ chối: "Tự đi mà mua."

Trương Chiêu đấm mạnh vào đầu Trần Thuỵ: "Cậu là ăn mày à? Đồ biếи ŧɦái chuyên quấy rối, tránh xa tôi ra."

Giữa những tiếng cười đùa, thời gian trôi qua nhanh chóng. Giáo viên vật lý bước vào lớp đúng lúc chuông reo, so với lần cuối gặp, hình như thân hình thầy lại tròn thêm một chút nữa thì phải.

Thầy xáo trộn cả lớp, chia thành từng nhóm bốn người để học chung.

"Ngoài bài tập tuần phải nộp trước kỳ nghỉ ra thì mỗi tháng sẽ có bài tập nhóm. Sau giờ học, tôi sẽ đăng nội dung bài tập lên hệ thống nội bộ. Hy vọng mọi người hoàn thành đúng hạn."

Học sinh xếp bàn ghế thành từng vòng tròn, đối mặt nhau mà ngồi.

Kỳ Gia Bảo được phân nhóm với bạn cùng lớp Sakakibara, Trương Chiêu và Trần Thuỵ.

Sakakibara vẫn lộ ra nét mặt vô cảm như thường lệ, hai người kia thì khá phấn khích, mặc dù thỉnh thoảng nhân lúc thầy uống nước lại trêu chọc nhau nhưng khi nghe giảng thì vô cùng nghiêm túc.

Thầy giáo đang giảng về lực hấp dẫn, không biết thế nào lại nhắc đến một bộ phim cũ nhiều năm trước.

Thầy sơ lược nội dung: "Trong vũ trụ, mỗi thiên hà có tốc độ dòng chảy thời gian khác nhau và lực hấp dẫn là thứ duy nhất có thể vượt qua cả thời gian lẫn không gian."

"Nhân vật chính đã truyền tải thông điệp qua lực hấp dẫn để cứu con gái mình."

"Trừ lực hấp dẫn ra, các em nghĩ còn thứ gì có thể cứu thế giới không?"

Một học sinh to tiếng đáp: "Phép màu!" khiến cả lớp bật cười.

Thầy cũng cười rồi ra hiệu mọi người trật tự: "Thực ra, bạn ấy nói không sai. Theo góc độ khoa học tâm linh thì tình yêu là năng lượng cao nhất trong thế giới ba chiều và có khả năng vượt qua mọi chiều không gian."

"Tình yêu có thể tạo ra phép màu, nên câu trả lời này rất chuẩn."

Trong tiếng cười vang, thầy giáo kết thúc bài học và còn nhiệt tình khuyến khích cả lớp xem thử bộ phim đó.