[Naruto] Khi Snape Xuyên Thành Sasuke

Chương 3

"....."

Sau nhiều lần thử, cuối cùng cũng thành công.

Snape nhìn chằm chằm vào bát mì Ramen trước mặt mình như đang đối địch với kẻ thù.

Ánh mắt cậu hiện lên vẻ nghi hoặc về món ăn này, dù làm đúng theo công thức, từ nguyên liệu là măng khô, thịt xá xíu cho đến kết hợp trứng lòng đào với nhau.

Chưa kể đến, tay nghề của chính cậu.....

Snape im lặng, thử nếm một ít, khuôn mặt điềm tĩnh khẽ nhíu mày. Dù vậy, cậu vẫn cố gắng giữ vững dáng vẻ bình thản ăn hết bát mì.

Lần đầu thử sức, mùi vị chỉ có thể nói là.... còn nuốt xuống được. Nếu không phải bị theo dõi chặt chẽ thì có lẽ cậu đã dùng pháp thuật hỗ trợ, khi đó bát mì này chắc hẳn sẽ dễ chịu hơn với dạ dày của cậu một chút.

Cứ nhẫn nại đợi thêm một thời gian nữa, chờ khi sự giám sát không còn siết chặt như bây giờ....

Snape chưa từng thiếu kiên nhẫn, cũng chả thiếu kĩ năng diễn suất. So với kiếp trước, cuộc sống hiện tại còn thoải mái hơn nhiều.

Ăn xong bữa cơm chiều, cậu lần theo kí ức đi đến khu rừng nhỏ, nơi mà "mình" đã từng luyện tập cùng anh Uchiha Itachi, sau đó dựa theo cảm giác mà vận chuyển chakra.

Ma lực trong cơ thể được điều động lên cánh tay, dường như chỉ cần cậu kết ấn là có thể thi triển nhẫn thuật. Nhìn chung, cách để thực hiện thần chú hay nhẫn thuật đều liên quan đến việc vận dụng năng lượng trong cơ thể.

Cậu bắt đầu nảy sinh sự hứng thú đối với cách thức chiến đấu của thế giới này. Nhẫn thuật đây, cho dù là sức mạnh hay sự sáng tạo đi chăng nữa thì đều vượt qua những bùa chú của kiếp trước, thậm trí chúng còn mạnh mẽ hơn nhiều.

Chính bản thân vốn lớn lên từ nơi hỗn loạn như Spinner"s End, Snape nhận thức rõ ràng về tầm quan trọng của thực lực, có được thực lực tất nhiên sẽ có được tất cả. Cũng vì lí do đó mà cậu từng có niềm đam mê bất tận với Nghệ thuật Hắc ám đến như thế. Cho đến hiện tại, cậu khao khát thứ sức mạnh này hơn bao giờ hết.

Ngoại trừ nhẫn thuật còn có cả thể thuật. Đây chính là điểm khiến cho Snape cảm thấy hứng thú.

Phản xạ kiếp trước của cậu tuy rằng rất tốt, thân thủ nhanh nhẹn nhưng thân thể vốn yếu đến đáng thương, gần như trở thành phế phẩm. Nếu không có sự hỗ trợ của độc dược thì có lẽ cậu đã sớm chết vì tự dày vò bản thân.

Có thể rất dễ thấy thông qua vẻ ngoài nhợt nhạt của Snape, nhưng chính cậu khi đó cũng chẳng mấy quan tâm.

Với tính cách của cậu, một khi đã thích thứ gì thì sẽ không dễ dàng từ bỏ. Sự miệt mài khắc khổ gần như điên cuồng trong quá trình tự học và nghiên cứu Pháp thuật Hắc ám là minh chứng rõ ràng nhất.

Suốt hai tiếng tiếp theo, Snape dành toàn bộ thời gian để luyện ném shuriken và kunai.

Khi cả hai tay đều bắt đầu tê mỏi, cậu liền men theo con đường nhỏ trong rừng đến bờ sông Naka, bắt đầu luyện tập nhẫn thuật.

"Hỏa Độn: Hào Hỏa Cầu Chi Thuật."

Nhiệt độ nóng rát phát ra từ hỏa cầu khiến cho nhiệt độ không khí xung quanh tăng cao, một quả cầu lớn đến mức có thể nuốt chửng Snape vào trong xuất hiện trên mặt nước, cuối cùng chậm rãi hóa thành hơi nước trắng xóa.

Snape tiếp tục thử thêm vài lần nữa, cho đến khi chakra trong người hầu như cạn kiệt, cẩn thận so sánh uy lực của nó mỗi lần phóng ra.

Cảm giác này khá giống bùa Fiendfyre, chỉ là thứ tiêu hao ở đây không phải ma lực mà là chakra, càng sử dụng nhiều chakra thì sức mạnh của nhẫn thuật này càng lớn.

Có được chakra sung túc thì đồng nghĩa với việc Hỏa thuật này sẽ trở thành cơn ác mộng. Nhưng nếu dùng như thế thì lại quá lãng phí, thà rằng đi học một cái nhẫn thuật khác so với nó mạnh hơn còn thấy tốt hơn nhiều.

Nghiên cứu xong nhẫn thuật, tiếp theo chỉ còn lại thể thuật.

Snape ngước nhìn bầu trời u ám, ước lượng thời gian.

Còn khoảng bốn tiếng nữa trời mới tối, nhiêu đó cũng đủ cho cậu rèn luyện thể lực.

Dự định về nhà lúc bảy giờ tối cho nên không thể để bản thân luyện tập quá sức được. Thời gian sau bữa tối sẽ được dùng để xem xét những thứ mà tộc Uchiha để lại, hy vọng có thể tìm ra chút manh mối nào đó.

Khoảng thời gian sau này cứ như vậy mà cố định, Snape bắt đầu chạy quanh sông Naka và khu vực của tộc Uchiha.

Tộc địa Uchiha.....thật sự rất lớn. Chỉ mới chạy được có hơn một vòng, Snape bắt đầu cảm thấy đôi chân mình mềm nhũn, cứ như là sắp kiệt sức.

Nhưng cậu biết rõ đây chỉ là tín hiệu giả mà cơ thể tạo ra, cậu còn chưa chạm đến giới hạn.

Ánh mắt Snape chợt tối lại, cắn răng tiếp tục chạy, tốc độ không hề giảm.

Hoàng hôn dần buông xuống, trong khung cảnh hoang vắng hiu quạnh của tộc địa Uchiha, chỉ có một bóng dáng nhỏ bé kiên trì luyện tập.

"Chăm chỉ như vậy.....là vì thù hận sao?"

Kakashi lặng lẽ ẩn mình trên mái của một căn nhà gần đó, khẽ thở dài mệt mỏi, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Anh đã đứng đây quan sát Sasuke luyện tập được khá lâu.

Chăm sóc và hướng dẫn Uchiha Sasuke – nhiệm vụ dài hạn mà Hokage Đệ Tam bất ngờ giao phó khiến anh thấy hơi đau đầu, nhưng anh không từ chối.

Dù sao, Uchiha Sasuke cũng là Uchiha cuối cùng ở Konoha.

Chàng trai tóc bạc vô thức đưa tay sờ lên mắt trái của mình.

Cách đó không xa, bóng dáng nhỏ bé đột nhiên lảo đảo, dường như không thể chịu nổi nữa, ngã sóng soài trên mặt đất, chật vật cố gắng gượng dậy.

Kakashi lúc này mới bừng tỉnh khỏi những ký ức, không tiếp tục ẩn nấp, nhẹ nhàng nhảy xuống:

"Yo, có cần giúp đỡ một chút không?"

Cậu bé ngã trên đất lập tức cố gắng hết sức để đứng lên, ánh mắt vừa cảnh giác vừa lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh.

Đứa bé tóc đen, mắt đen có khuôn mặt trông rất quen, ít nhất cũng giống Uchiha Itachi đến bảy tám phần.

Kakashi khẽ sững người, nhưng vẫn dùng giọng điệu lười nhác để trêu chọc:

"Chẳng hạn như miễn phí cõng về nhà an toàn… Đây là dịch vụ đặc biệt ngoài giờ của ANBU đấy. Không từ chối nghĩa là đồng ý đó nhé?"

Kakashi cười híp mắt nhìn cậu nhóc trước mặt vẫn đang vật lộn với đôi chân không còn đứng vững của mình, sắc mặt lập tức đen lại vì lời vừa nói của anh.