Từng căn nhà thấp bé nhưng ngay ngắn và có quy luật lần lượt trải rộng khắp Konoha, tòa kiến trúc cao nhất nằm ở khu vực trung tâm làng hẳn là nơi mà Hokage làm việc, phía sau là vách đá sừng sững khắc từng đời Hokage.
Snape đứng giữa con phố đông đúc người qua lại hướng mắt lướt qua tượng của Hokage Đệ Tam và Đệ Tứ, trầm ngâm hồi lâu.
Mặc dù thế giới này hoàn toàn xa lạ so với cậu nhưng không thể không phủ nhận mấy tượng đá đó đầy ấp một nguồn hấp dẫn kỳ lạ.
Trên các nóc nhà cao thấp không đồng đều thấp thoáng bóng người bay nhảy, đi qua đi lại. Ở dưới phố, nhiều người rao bán vui vẻ cười nói trao đổi với khách quan, tiếng cười đùa vang khắp nơi. Đám trẻ con linh hoạt luồn lách giữa dòng người đông đúc, không chút e dè hay bỡ ngỡ.
Sáng sớm là thời điểm mà Làng Lá tràn đầy sức sống.
Thế nhưng.... nơi cậu bắt đầu nảy sinh chút hảo cảm này lại lần nữa lộ vô số ánh mắt đầy ác ý hướng đến cậu.
"Cái kia..... Chính là thằng bé đó!"
"Tộc Uchiha, không sai, nghe nói thằng nhóc đó tên Sasuke."
Tiếng xì xào hỗn tạp liên tục phát ra từ những người xung quanh, dù họ đã nhỏ giọng để bàn tán nhưng với thính giác nhạy bén của mình từng chữ một cậu đều nghe rõ.
Sắc mặt của cậu bây giờ trở nên u ám hờ hững như thường ngày, khác hẳn với vẻ bình tĩnh nhu hòa ban nãy. Đứng trước một quầy hàng bán rau nhỏ, cậu không nói lời nào mà lặng lẽ chọn lấy đồ mà mình muốn.
Quả nhiên, tất cả là vì bộ quần áo mang biểu tượng của tộc mà hắn đang mặc.
Snape ngẩng đầu nhìn chủ quầy khiến cho ông chủ sững người hoảng loạn vội dời đi tầm mắt. Cậu đưa mắt nhìn vào những người xung quanh, bắt gặp rất nhiều ánh mắt đang lén lút nhìn mình, những ánh mắt đó có cái toát lên vẻ thương hại hoặc có cái ẩn chứa sự đau lòng. Tiếng bàn tán dần lắng xuống, để lại một khoảng không im lặng tràn trề gượng gạo.
Cậu mím môi thành một đường thẳng, ánh mắt bén nhọn nhìn lướt qua họ lần nữa, trả tiền rồi mang theo túi rau dưa của mình rời đi, bóng dáng như bị phủ kín bởi sự bực bội.
Mặc dù thân phận mới này đối với cậu vẫn còn khá xa lạ nhưng Snape cũng không thể nào chấp nhận được những ánh nhìn đó. Trong trí nhớ của đứa bé này, gia tộc Uchiha là một gia tộc lớn luôn kiêu ngạo, không bao giờ chứa chấp bất kì sự thương hại nào.
Trong văn phòng Hokage, Đệ Tam yên lặng buông quả cầu thủy tinh trong tay xuống, cầm lấy chiếc tẩu lớn rồi rít một hơi dài, nhả ra một làn khói trắng mỏng. Lão thở dài một hơi, âm thanh già nua lầm bầm vang lên, "Kakashi..... có lẽ là một lựa chọn tốt."
Snape lạnh mặt mua rất nhiều nguyên liệu dưới ánh nhìn tò mò của người qua đường, rồi theo trí nhớ quay lại khu đất hoang vắng của gia tộc Uchiha.
Sắc trời hôm nay có chút âm u, có lẽ là do hôm qua trời đổ mưa, mà cũng nhờ trận mưa đó đã rửa sạch đi những vết máu do sự kiện thảm sát Uchiha xảy ra vài ngày trước để lại.
Snape một mình bước đi trên con đường vắng vẻ, nơi này im ắng đến mức rợn người.
Nhất là khi liên tưởng nó đến khung cảnh quen thuộc trong kí ức, cảm giác đau thương thương cùng tủi thân vì sự vắng mặt của người thân trỗi dậy trong lòng cậu, sau đó là sự căm hận tột cùng dâng lên.
Snape vận dụng Bế Quan Bí Thuật áp xuống cảm xúc không đáng có, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, rồi không chút biểu cảm quay lại ngôi nhà của "mình" trong kí ức.
Cậu nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc của cha mẹ và anh trai, phân loại chúng rồi đặt vào phòng của họ, sau đó bắt tay vào việc lau sạch những vệt máu dính đầy trên sàn.
Trong suốt quá trình, Snape vẫn giữ vẻ mặt vô cảm. Cậu không dám thử sử dụng pháp thuật không đũa phép, vì xung quanh vẫn còn hơi thở lạ đang âm thầm quan sát cậu.
Dù là thế nhưng đã lâu rồi Snape mới làm mấy việc vận động tay chân như thế này. Vả lại, cơ thể bây giờ của cậu vẫn còn đang là một đứa trẻ, làm xong nhiều việc nặng nhọc như thế cũng sẽ cảm thấy thấy mệt mỏi và đói.
Bản thân Snape vốn đã quen với việc sống trong cô độc suốt mấy chục năm, lẽ ra tay chân cậu sẽ không luống cuống như vậy, nhưng trước kia cậu còn có pháp thuật giúp đỡ, còn bây giờ phải tự tay làm mọi việc, cảm giác này giống như quay lại thời thơ ấu trước khi vào Hogwarts, thật tồi tệ.
Cậu đi vào trong bếp, nhìn chăm chăm vào đống nguyên liệu mình đã mua khi nãy, không biết phải nên bắt đầu từ đâu.
Ngày bé, để bản thân không bị chết đói, cậu từng học làm vài ba món đơn giản. Nhưng những đồ ăn ở thế giới này dường như khác với kiếp trước một trời một vực.
Ở đây không có bánh mì đen rẻ tiền để lấp bụng, không có súp nấm đơn giản, cũng không có những món quen thuộc như sandwich, bánh mì ngô hay khoai tây nướng.
.......Ừm, may mà cậu còn mua thêm một cuốn sách dạy nấu ăn.
Miễn cưỡng lật vài trang, phát hiện ra đồ ăn ở thế giới này đều rất lạ lẫm đối với mình, nhưng may mắn là cách làm không quá phức tạp.
Canh rong biển đậu hũ và tempura có vẻ là món dễ làm nhất mà cậu có thể thử. Dù sao cũng chỉ có chiên rau củ hoặc chiên thịt..... thôi mà.
Chờ đã.... chiên như thế nào mới được?
"....."
Snape nghiêm túc lật đến trang hướng dẫn làm ramen trong sách dạy nấu ăn.