[Naruto] Khi Snape Xuyên Thành Sasuke

Chương 1

"Em trai ngu xuẩn của ta..."

Cặp mắt đỏ như máu chăm chú nhìn vào cậu, không gian tràn đầy hơi thở chết chóc, cứ mỗi đao hạ xuống là một sinh mệnh ra đi.

Snape bỗng mở bừng hai mắt, vận chuyển Bế Quan Bí Thuật, yên lặng điều chỉnh hô hấp có chút hỗn loạn của mình.

Lại gặp ác mộng? Nhưng ác mộng lần này có chút kì lạ.

Không đúng.

Kí ức chậm rãi hiện lên, Snape ngẩn ra, sắc mặt lạnh xuống, bắt đầu cảnh giác đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Cậu rõ ràng đã mất mạng tại Lều Hét, chẳng lẽ có người nào cứu cậu?

"Sasuke tỉnh rồi!" Một cô gái đi ngang qua cửa phát hiện cậu tỉnh, vui mừng kêu lên .

Cô không đợi cậu nói bất cứ câu nào, đã vội vàng chạy đi gọi người.

Trực giác luôn nhạy bén của cậu nói cho cậu biết chuyện này có chỗ đó không đúng.

Cảm giác bất an ập đến khiến cậu vô thức đưa tay mò mẫm tìm đũa phép của mình, hoặc bất kì vật gì có thể tạm thời làm vật phòng thân cũng được. Nhưng điều đó không thể nào xảy ra, cậu không tìm thấy cái gì hữu ích cả.

Snape lúc này mới chợt phát hiện, ma lực của bản thân hình như bị giảm đi rất nhiều, hơn nữa nhìn thấy bàn tay của mình có chút là lạ..... Sao mà tay cậu lại biến nhỏ thế này?!

Trắng trắng mềm mềm, rõ ràng đây là đôi tay của một đứa nhóc!!!

Snape quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời âm u khiến cho ánh đèn trong phòng sáng hơn, chiếu rõ khuôn mặt không tí biểu cảm nào của một....... đứa nhỏ tóc đen.

Snape: ".......!"

Một trận hỗn loạn diễn ra ngay sau đó.

Một ông lão trông đã rất lớn tuổi vội vàng bước vào phòng bệnh, đứng bên mép giường, sâu trong ánh mắt của ông hiện lên sự quan tâm cùng vẻ không đành lòng, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Cách ăn mặc của người này làm Snape cảm thấy mắt mình khá nhức nhối, nhưng nếu đem so với Dumbledore thì phong cách của ông lão cũng tạm chấp nhận được.

Ánh mắt lúc này của lão khiến cho Snape nhớ về thời còn đi học, lúc mà cậu bị Dumbledore gọi lên phòng hiệu trưởng thông báo rằng mẹ của cậu đã qua đời.

Dumbledore lúc ấy cũng dùng loại ánh nhìn không đành lòng này nhìn cậu, cuối cùng vẫn đem tin dữ đó nói ra.

"Sasuke, con có biết đã xảy ra chuyện gì không?" Ông lão rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi.

Màn đêm tràn đầy sắc đỏ, cơn oán hận và đau khổ tột độ vì bị phản bội hiện lên trong tâm trí cậu, lần lượt từng người thân bạn bè bị người kia gϊếŧ chết trong sự tuyệt vọng.......

Lượng lớn kí ức xa lạ cuồn cuộn dâng lên, Snape mặt không đổi sắc vận chuyển Bế Quan Bí Thuật khống chế tâm tình của bản thân.

Xem ra, những cảnh vừa rồi không chỉ là một giấc mộng..... Bây giờ cậu cũng hiểu rõ bản thân đã xảy ra chuyện gì.

"Sasuke, ta sẽ cho người tìm cho con một người chăm sóc, sau này cứ ở cùng với hắn đi."

Hokage Đệ Tam nhìn cậu nhóc nhỏ tuổi bình tĩnh ở trên giường bệnh, đứa trẻ ngây thơ thích cười ban đầu giờ đây tựa như một con rối, ánh mắt trống rỗng tịch mịch, lại giống như đang chờ đợi điều gì đó không nói lấy một lời.

Ông không nỡ ép hỏi đứa bé kia thêm câu nào nữa, phản ứng đó cũng đã đủ chứng minh hết thảy.

Thế là Hokage Đệ Tam liền dời đi chủ đề khi nãy.

"Không." Đứa trẻ tóc đen rốt cuộc cũng cất tiếng, giọng nói trong trẻo khi xưa nay chỉ còn lại chất giọng khàn khàn, "Tôi không cần."

Hai người đối mắt nhìn nhau, cặp mắt tĩnh lặng như nước khiến cho Đệ Tam có chút khó sử đành nhường bước thỏa hiệp:

"Vậy tạm thời con cứ ở lại đây đi, Sasuke, nếu có chuyện gì thì cứ việc đến tìm ta."

Dù chính mắt thấy bóng lưng vội vàng rời đi của Đệ Tam nhưng Snape vẫn còn cảm nhận được khí tức đang ẩn nấp xung quanh âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của cậu.

Snape không quá lo lắng hành vi của chính mình sẽ bị bại lộ, dù sao thân thể này mới vừa trải qua thảm cảnh nên tính tình thay đổi hẳn là có thể hiểu được.

Một đứa nhỏ bảy tuổi chứng kiến cảnh chính tay người anh trai dịu dàng ân cần ngày xưa tàn nhẫn sát hại người thân lẫn cả gia tộc, tạo ra một cú sốc lớn như thế nhưng liệu có phải đứa trẻ này thật sự đã tự mắt thấy hay không?

Snape mím môi, cho dù hiểu rõ hết những kí ức kia thì cậu cũng tìm thấy một vài điểm đáng ngờ.

Chẳng hạn như cái người anh trai kia trong kí ức xa lạ tên là Uchiha Itachi, người đã để cho Sasuke nhìn thấy cảnh gia tộc bị gϊếŧ ngay trước mắt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Uchiha Sasuke mở ra đôi ngươi màu máu - Sharingan - tam câu ngọc.

Hành động này của hắn cứ như cố tình để cho Sasuke tận mắt nhìn thấy từng thủ đoạn của bản thân, về độ thật hay giả của kí ức mà Sasuke để lại thì còn phải từ từ kiểm chứng nữa.

"Gϊếŧ cả gia tộc của mình chỉ để kiểm tra thực lực của bản thân" - loại lời nói loạn thất bát tao như này chưa đủ để thuyết phục Snape tin vào nó.

Mặt khác, cậu không tin một thôn chiếm phần lớn dân cư là ninja như Konoha lại không hay biết một chút động tĩnh gì khi vụ thảm án xảy ra.

Tạm thời đè nén mọi loại hoài nghi của bản thân vào trong lòng, về sau tự khắc sẽ tìm được lời giải. Nếu sau này cậu muốn lấy thân phận Uchiha Sasuke để tồn tại thì những vấn đề đó sớm muộn cũng phải được giải quyết.

Sáng hôm sau, Snape quyết định xuất viện.

Bước đi trên con đường xa lạ cùng chút kí ức không quá rõ ràng hướng đến khu tộc địa của tộc Uchiha.

Việc đầu tiên mà cậu cần phải làm đó chính là......... làm quen với thế giới này.