Phớt lờ những lời cáu kỉnh của cậu như "Không cần!", "Nhanh thả tôi xuống!", hay "Cút đi! Khốn kiếp!", Kakashi chỉ nhẹ nhàng cười. Một tay kẹp tên nhóc đang vùng vẫy ngang hông, lưu loát nhảy qua các mái nhà rồi cuối cùng đáp xuống trước cổng lớn biệt phủ tộc Uchiha.
"Nhiệm vụ hộ tống đã hoàn thành." Kakashi nhẹ nhõm nói.
Cậu nhóc vừa được đặt xuống đất sắc mặt đen kịt, đôi mắt toát lên vẻ giận dữ nhìn chằm chằm vào anh, bàn tay lập tức thò vào túi nhẫn cụ.
Mệt đến như vậy mà vẫn muốn lao lên đánh sao? Cả người đều toàn là sơ hở.
Kakashi khẽ nhướn mày, thích thú quan sát hành động của cậu nhóc trước mặt.
Bất ngờ khi Sasuke chậm rãi thả lỏng cơ thể, tay cũng hạ xuống.
Biểu cảm không giận không vui trở lại trên mặt như lần đầu Kakashi gặp cậu, dường như cơn giận ban nãy chưa từng tồn tại. Sasuke nhìn anh một lúc rồi quay người đi vào trong.
"Bị ghét rồi à." Kakashi lẩm bẩm xoa cằm của mình, khẽ gật đầu tự đồng tình với bản thân.
"Quả nhiên, ta cũng cảm thấy......... nhóc quỷ này thật đáng ghét."
Xong việc anh liền rời đi, trở về báo cáo cho Đệ Tam tình huống ngày đầu tiên.
"Uchiha Sasuke hôm nay luyện tập không ngừng nghỉ, ánh mắt vô hồn, hoàn toàn không biểu lộ bất kì cảm xúc nào." Kakashi báo cáo. "Cuối cùng mệt đến mức không sức để đứng dậy, thấy cậu ta còn muốn tiếp tục nên tôi đành đưa cậu ấy về."
"Cậu ấy rất tức giận nhưng không có thiếu suy nghĩ mà lao vào công kích tôi, sau đó khôi phục biểu cảm thường ngày của mình."
"Vậy sao..... vất vả cho cậu, Kakashi. Sau này cậu hãy chiếu cố Sasuke một chút." Hokage Đệ Tam trầm ngâm một hồi liền nói.
"Vâng, tôi sẽ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ." Kakashi cúi đầu nghiêm nghị, trầm giọng đáp.
Ông lại nhìn Kakashi một lần nữa, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng cũng chỉ phất tay, ra hiệu cho anh lui ra.
Mặc dù trạng thái hiện giờ của Kakashi đã khá nhiều hơn mấy năm trước........Thỉnh thoảng sẽ lộ ra vẻ tươi cười nhưng cứ hễ dính dáng đến nhiệm vụ là giữ nguyên bộ dáng như thế này.
Phải đến bao giờ cậu ta mới có thể bước ra khỏi nó đây.....
Có lẽ.....cũng có liên quan đến môi trường làm việc của ám bộ. Nhiệm vụ lần này không chừng có thể giúp cho Kakashi thay đổi một chút gì đó.
Đệ Tam cầm cái tẩu thuốc lên, ánh mắt vô thức nhìn vào bóng tối mờ mịt phía trước, nơi bị chiếc nón rộng vành của ông che phủ..
……
Sau khi Kakashi rời đi, Snape mệt mỏi lê bước vào nhà, ngồi ở mép hành lang trong sân, tựa hồ nhắm mắt nghỉ ngơi dựa vào cột nhà.
Từng đợt mây dày kéo nhau che khuất ánh mặt trời, tiếng côn trùng vang lên từ những bụi cỏ. Nếu bỏ qua bầu không khí xung quanh thì nơi đây thật sự rất yên tĩnh.
Snape thầm xác định vị trí của những ám bộ được cử đến giám sát mình, sau đó mới quay người bước vào phòng.
Cậu cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút.
Giữa trưa, dù đang ở trong nhà nhưng cái loại cảm giác gai góc khi bị nhìn chằm chằm khiến cho cậu không dám tùy tiện hành động.
Nhưng mà bây giờ, mấy ánh mắt khiến cho cậu khó chịu nhất đã biến mất. Còn những người đang núp trong tối ở ngoài kia, không có gì đáng để cậu lo lắng cả, chỉ cần không làm ra động tĩnh gì quá lớn, những kẻ kia sẽ không biết cậu đang làm cái gì ở trong phòng.
Snape ngẩng đầu nhìn lên ánh đèn trong phòng.... rất sáng.
Căn phòng này là thư phòng của cha cậu, nằm giữa hai căn phòng khác, không thông với sân vườn nên ngay cả cái bóng cũng sẽ không lộ ra bên ngoài.
Lumos. Snape tập trung nhìn vào lòng bản tay của mình, im lặng chờ đợi, suốt quá trình không phát ra bất kì âm thanh nào.
Ngay sau đó, từ lòng bàn tay anh hiện lên một đốm ánh sáng yếu ớt.
Thi triển thần chú không lời không đũa phép, thành công!
Sắc mặt Snape dịu đi một chút, cậu liếc mắt nhìn xuống sàn nhà - thứ này trong ký ức của cậu được gọi là tatami thì phải.
"Scourgify."
"Diffindo."
"Reparo."
Liên túc phóng ra vài thần chú, hầu hết các thần chú phóng ra đều thành công, trừ một số cái không thể thực hiện ở đây.
Tuy ma lực trong cơ thể đã suy yếu về mức tương đương với hồi cậu còn đang đi học nhưng còn một số câu thần chú quen thuộc vẫn có thể thực hiện được, ít nhất cảm giác an toàn còn ở cùng với cậu.
Hokage Đệ Tứ trong truyền thuyết nổi tiếng với nhẫn thuật không gian - Phi Lôi Thần Thuật, tục xưng là "Tia Chớp Vàng". Kể từ khi đó, kẻ có thể nắm giữ được loại nhẫn thuật này vô cùng khan hiếm.
......Cái này không phải khá giống với Apparate sao?
Snape đứng tại chỗ, trầm ngâm suy tư.
Cho nên, ma pháp của cậu có thể biến thành ác chủ bài trong thế giới này.
Chỉ cần sử dụng thần chú vô trượng vô thanh, người khác sẽ chẳng biết được cậu đang thi triển ma pháp chứ không phải là nhẫn thuật.
Xác định xong ý tưởng, Snape thong thả bước vào bếp, dự định tự làm thêm một bát ramen. Cậu chậm rãi bước đi, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ điềm đạm, trong đầu tiếp tục suy tính.
Quy về nhiều năm sống cẩn thận trong thân phận của một gián điệp hai mang, Snape chưa từng than vãn cũng như xuất hiện giao động cảm xúc quá lớn đến mức nói ra mọi suy nghĩ.
Tuy rằng có lúc cậu sẽ thả lỏng đôi chút khi ở một mình nhưng khi đang nghĩ đến một vấn đề gì đó quan trọng, cậu vẫn sẽ vận dụng Bế Quan Bí thuật để ngăn cản bản thân lộ ra cảm xúc thông qua ánh mắt hay biểu cảm.
Dù sao, Snape vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng nơi mình đang sống. Nhiều năm trước cũng thế, càng miễn bàn đến hiện tại.
---
Scourgify:
Diffindo: bùa cắt (Chia năm xẻ bảy)
Reparo: Sửa chữa
Apparate: Độn thổ
Vô trượng vô thanh: Không đũa phép, không phát ra lời.
---
Ngừng đăng chương hết tháng này, do mình phải chuẩn bị cho kì thi sắp tới. (o′┏▽┓`o)