Những điều Quý đại phu nói lúc đầu khiến cả Từ gia thở phào, tiểu bảo bối chỉ phát triển nhanh hơn trẻ thường chứ không hề có vấn đề gì.
Thế nhưng, khi ông thốt ra chữ “chỉ là”, cả nhà lại căng thẳng.
Mọi người lo lắng nhìn ông, ngay cả hổ con cũng dựng thẳng đôi tai.
Chỉ có tiểu Thiên Bảo chống hai tay lên tay ông, mượn sức đẩy một cái, hét lên một tiếng "Á!" rồi từ trên kháng đứng dậy, nhưng ngay sau đó lại ngồi phịch xuống.
Cả Từ gia lại lần nữa sững sờ.
“Nương ơi, tiểu bảo bối mới nửa tuổi của chúng ta không chỉ mọc răng đầy hàm, còn vượt qua giai đoạn lật người và bò mà trực tiếp đứng dậy luôn!”
Từ Đại Trụ ngơ ngác lẩm bẩm, nói lên sự kinh ngạc của cả gia đình.
Còn Quý đại phu, ông kéo tay bé nhỏ của Thiên Bảo cười ha hả.
Ông đã nhìn thấu tiểu bảo bối này đâu phải không biết lật hay bò, với sức vóc hiện giờ, bé đã thừa sức làm được từ lâu!
Sở dĩ người Từ gia không phát hiện ra, chính là vì lúc nào cũng có người bồng bế, cục bông nhỏ này lười biếng chẳng buồn động đậy.
Vẫn là Từ Lão đầu tỉnh táo đầu tiên, quay sang hỏi Quý đại phu.
“Quý đại phu, Thiên Bảo nhà chúng ta có phải là…”
Không muốn thốt ra những lời ám chỉ cháu gái bảo bối của mình có vấn đề, Từ Lão đầu nói đến đây thì dừng lại.
Vẫn nắm lấy tay nhỏ bé của tiểu Thiên Bảo để làm điểm tựa, Quý đại phu lắc đầu, nét mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nối tiếp câu nói.
“Chỉ là đứa trẻ này lớn nhanh, nhu cầu dinh dưỡng cũng nhiều hơn, không thể chỉ cho uống sữa mà cần ăn thêm chút thức ăn dặm.”
Thật ra, nếu là gia đình bình thường mẫu thân không có sữa, trẻ sáu tháng đã bắt đầu uống cháo loãng rồi.
Chỉ là Từ gia không thiếu sữa, lại thêm Từ Lão thái thương yêu cháu, nên cứ để bé uống sữa mãi.
Biết tiểu bảo bối không có vấn đề gì, cả Từ gia nhẹ nhõm hẳn.
Tiễn Quý đại phu ra về, Từ gia không đưa lễ bạc mà tặng ông một tảng thịt heo và hai con thỏ béo.
Hai con thỏ này chính là con của cặp thỏ một trắng một đen mà hổ con từng mang về cho tiểu Thiên Bảo chơi, giờ đang ở độ béo tốt nhất.
Những thứ này còn thiết thực hơn cả tiền bạc, khiến Quý đại phu cũng rất hài lòng.
Từ Đại Trụ xách thịt heo và thỏ theo sau Quý đại phu ra cửa, vừa mở cửa đã thấy ba huynh đệ Triệu gia đang quỳ trước cổng nhà mình, hướng về viện mà dập đầu.
Khung cảnh bất thình lình này khiến Từ Đại Trụ sợ đến mức vội né qua một bên.
Thế là, người nhận được lễ bái của ba huynh đệ Triệu gia lại chính là Quý đại phu.
Từ Đại Trụ thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải hai tay đang bận cầm đồ, hắn ta còn muốn vỗ ngực để trấn an mình.
Làm hắn hết hồn!
Quý đại phu cứu người khắp nơi, danh tiếng vang xa, lễ trọng này ông cụ nhận được, nhưng bản thân Từ Đại Trụ thì không dám nhận.
“Triệu huynh đệ, các ngươi làm gì vậy? Sao lại hành đại lễ trước cửa nhà ta thế này?”
Ba huynh đệ Triệu gia cũng không ngờ lại trùng hợp đến vậy, bị bắt gặp thì có phần lúng túng.
Nhưng họ nhanh chóng đứng dậy, gãi đầu cười gượng.
“Khà khà, không có gì đâu, chỉ là… chân trượt, chân trượt thôi!”
Nói xong, chẳng đợi Từ Đại Trụ kịp mở lời, ba người họ chạy như bay lên núi.
Chỉ còn lại Từ Đại Trụ và Quý đại phu đứng nhìn nhau, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Từ Đại Trụ nhanh chóng quên chuyện này, tiếp tục tiễn Quý đại phu về nhà.
Còn bên kia, ba huynh đệ Triệu gia chạy một mạch đến khi không còn thấy mái Từ gia mới dám dừng lại.
“Lần này mất mặt đến độ không còn gì để nói nữa!”
Triệu Nhị Cẩu ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc, mặt đỏ bừng vì xấu hổ lẫn tức giận.
Bên cạnh, Triệu Đại Cẩu cũng thở phì phò, liếc đệ đệ một cái tỏ vẻ không hài lòng.
“Mất mặt cái gì? Lúc ngồi ăn thịt có thấy mất mặt không?”
Một câu nói khiến Triệu Nhị Cẩu nghẹn họng không thốt ra được lời nào.
Triệu Tam Cẩu ngồi bên cạnh, so với hai huynh thì khá hơn, nghỉ một chút đã thở lại bình thường liền bật cười hì hì nói.
“Đúng đó nhị ca! Từ ngày chúng ta bắt đầu vái lạy Từ gia trước khi lên núi, lần nào vào rừng cũng có thu hoạch, ít nhất cũng kiếm được vài quả trứng chim. Nếu có thể giống Từ gia, lúc nào cũng được ăn thịt thì đệ có thể vái lạy tiểu Phúc Bảo tám trăm lần mỗi ngày!”
Triệu Tam Cẩu vừa dứt lời, Triệu Đại Cẩu lườm một cái, Triệu Nhị Cẩu thì đá một cước.
“Cút đi! Đồ không biết xấu hổ, vì miếng ăn mà quên cả tổ tiên!”
Vừa xoa chỗ mông bị đá, Triệu Tam Cẩu không chịu thua phản bác.
“Tổ tiên cũng không cho ăn thịt được!”
Triệu Đại Cẩu nghẹn lời.
Quả thật, vái lạy tổ tiên nhà mình không có thịt để ăn, nhưng vái tiểu Phúc Bảo Từ gia lại có.
Nghĩ tới đây, việc coi tiểu Phúc Bảo Từ gia ngang hàng với tổ tiên hình như cũng không phải không thể.
Trong lúc ba huynh đệ còn đang bàn bạc xem tiểu Thiên Bảo và tổ tiên nhà mình có thể đặt ngang hàng không, một bóng người từ trong rừng lặng lẽ lướt qua.