Tiểu Phúc Bảo Giáng Xuống Nhà, Dù Năm Mất Mùa Vẫn Bội Thu

Chương 30: Y Hệt Miếu Sơn Thần

Người trong rừng không ai khác, chính là đại lang nhà Tôn gia – Tôn Thiết Ngưu, người nhận được mười lượng bạc cứu trợ.

Số bạc ấy bị lão mẫu nhà Tôn Thiết Ngưu giữ chặt không rời khỏi lòng ngực suốt mười hai canh giờ, đến mức không cho ai ngó nghiêng dù chỉ một cái.

Trong khi đó, chum gạo trong nhà đã trống rỗng từ lâu, không còn cách nào khác, Tôn Thiết Ngưu đành phải lên núi thử vận may, nhưng đi quanh một vòng lại chẳng tìm được thứ gì.

Không ngờ rằng, khi đang ngồi nghỉ dưới rừng cây, hắn lại nghe được cuộc đối thoại của ba huynh đệ Triệu gia.

Chuyện tiểu cô nương mới đến của Từ gia mang chút tà tính, Tôn Thiết Ngưu cũng từng nghe từ miệng người trong thôn.

Việc lão thái Lưu gia vì đắc tội với Từ lão đầu mà bị sói tuyết cắn đứt chân trong đêm cũng chẳng phải điều gì bí mật.

Trong lòng hắn ít nhiều sợ hãi đối với lão Từ gia, mỗi khi qua cửa nhà họ, hắn đều vội vàng bước nhanh chưa từng dừng lại.

“Chuyện Triệu Đại Cẩu bọn họ nói, chẳng lẽ là thật sao?”

Ngồi xổm bên một gốc cây, tay Tôn Thiết Ngưu vô thức cào vào vỏ cây, đem lòng nghi ngờ thầm thì thành tiếng.

Nếu thật sự chỉ cần bái lạy nhà Từ lão đầu là có thể kiếm được cái ăn, thì hắn cũng nguyện ý thử xem sao!

Trên thân cây đã bị cào ra một hố nhỏ, đang lúc do dự không biết có nên thử đến nhà Từ lão đầu hay không, bỗng nhiên nghe được phía sau vang lên tiếng reo hò mơ hồ của ba huynh đệ Triệu gia.

Tôn Thiết Ngưu lập tức đứng dậy, vừa bước được hai bước về phía phát ra âm thanh liền nghe tiếng Triệu Tam Cẩu vọng lại.

“Đại ca! Nhị ca! Trứng gà rừng! Sáu quả!”

“Ha ha, ta bên này có hai quả trứng vịt trời!”

“Còn ta bên này, sao chẳng tìm thấy gì cả?”

Lúc này đây, lời Triệu Đại Cẩu nói cũng chính là tâm trạng của Tôn Thiết Ngưu.

Mảnh rừng này rõ ràng đã bị hắn lục soát kỹ càng, sao bọn họ lại tìm được nhiều thức ăn đến vậy, còn bản thân thì chẳng có gì?

Chẳng lẽ thực sự là do đã bái tiểu Phúc Bảo nhà Từ lão đầu ư?

Nghĩ đến đây, Tôn Thiết Ngưu không thể chần chừ nữa, quay đầu chạy thục mạng xuống núi.

Hắn phải tranh thủ trước khi trời tối mà bái tiểu Phúc Bảo.

Thế nhưng, chiều hôm đó, Tôn Thiết Ngưu không hề tìm thấy trứng gà rừng hay trứng vịt trời nào trong rừng, chỉ nhặt được nửa con thỏ hoang bị mãnh thú cắn xé tan nát.

Dẫu chỉ còn lại nửa con nhưng Tôn Thiết Ngưu vẫn vui mừng không ngớt, vội vàng mang về nhà.

Vốn không có tài săn bắn như Từ lão tứ nên ngay đêm đó, thê tử hắn liền gặng hỏi con thỏ kia từ đâu mà có.

Ban đầu, Tôn Thiết Ngưu không muốn nói việc bái lạy Từ gia, nhưng không chống nổi sự khéo léo của thê tử, cuối cùng đành kể hết.

Thê tử Tôn Thiết Ngưu cũng mang họ Tôn, nhà mẹ đẻ ở thôn Phúc An, cuộc sống chẳng khá khẩm hơn là bao.

Nghe xong lời của trượng phu, nàng ta liền ghi nhớ trong lòng.

Những ngày sau đó, Tôn Thiết Ngưu ngày nào cũng lên núi, mỗi ngày đều có thu hoạch.

Lần này, Tôn thị thực sự tin lời trượng phu, liền nhân lúc rảnh quay về nhà mẹ đẻ.

Ngày hôm sau lén lút đến bái lạy lão Từ gia, không chỉ có mình Tôn thị mà còn có cả đệ đệ bên nhà mẹ đẻ nàng.

Rồi chuyện một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng mấy chốc cả thôn Phúc An đều biết.

Chỉ cần trước khi lên núi đến bái lạy nhà Từ lão đầu, khen ngợi Từ Thiên Bảo đôi câu là trên núi có thể kiếm được thức ăn.

Theo thời tiết càng ngày càng ấm lên, thức ăn tìm được cũng ngày càng phong phú.

Thỉnh thoảng có nhà kiếm được nhiều, khi xuống núi cũng mang ít quà đến nhà Từ lão đầu để cảm ơn.

Thậm chí, có người còn mang nhang cúng tổ chưa dùng hết ngày Tết đến cắm đối diện cửa nhà Từ lão đầu mà thắp lên.

Những người khác thấy vậy cũng làm theo.

Những ngày đó, trước cửa nhà Từ lão đầu, thật sự có thể dùng hai chữ "hương hỏa" để hình dung.

Người ngoài không biết còn tưởng nhà Từ lão đầu là miếu Sơn Thần của thôn Phúc An.

Ngay cả Từ lão đầu cũng góp vui theo.

Sau khi chân Từ Đại Trụ và Từ Nhị Trụ lành lại, bọn họ cùng Từ lão đầu lên núi.

Dẫu nhà họ không thiếu ăn nhưng thời buổi này, có ai lại chê nhiều đâu?

Ba cha con mỗi người đeo một cái giỏ nhỏ, đang chuẩn bị ra ngoài, Từ lão đầu bỗng nghĩ đến điều gì đó liền đặt giỏ xuống quay vào nhà.

Quả nhiên, nhìn thấy lão bà đang ôm cháu gái nhỏ cưng nựng.

“Ôi chao, cháu gái ngoan của bà, nào, gọi một tiếng nãi nãi (bà nội) đi nào!”

Cục bông nhỏ tròn trịa đã lớn hơn một chút, ngồi trên kháng chăm chú nghiên cứu cái đuôi hổ lông xù trong tay, hoàn toàn không để tâm đến bà nội đang cười rạng rỡ như đóa cúc nở rộ kia.

Kể từ sau hôm thỏ đen suýt nữa làm ị trên kháng, bé trong cơn gấp gáp đã kêu một tiếng “nãi” khiến Từ lão thái từ bên ngoài vội chạy vào, từ đó Từ lão thái mỗi ngày đều dỗ dành bé, muốn bé gọi một tiếng “nãi nãi”.

Lúc đầu, Từ Thiên Bảo còn hợp tác đôi chút, nhưng về sau bé thấm thía sâu sắc cái gọi là được đằng chân lân đằng đầu của Từ lão thái.

Giờ đây, chỉ một tiếng “nãi” đã không thể thỏa mãn được Từ lão thái nữa, bà muốn nghe thêm nhiều lời từ miệng cháu gái ngoan của mình.

Nhưng đáng tiếc, Từ Thiên Bảo lại chỉ muốn nằm yên, không muốn đáp ứng.

Dẫu vậy, Từ lão thái cũng chẳng nản lòng, dù tiểu bảo bối không đáp lại nhưng bà vẫn hăng hái không ngừng.