Tiểu Phúc Bảo Giáng Xuống Nhà, Dù Năm Mất Mùa Vẫn Bội Thu

Chương 28: Lớn Nhanh Như Phổng

Từ Thiên Bảo ngửi thấy mùi thơm của thịt cười tít cả mắt, bàn tay nhỏ mũm mĩm vỗ lên đầu hổ con hai cái.

Ừm, làm tốt lắm!

Sau đó, nhân lúc mọi người không để ý, bé nhanh chóng nhét miếng thịt vào miệng.

Ồ~ thịt thật là thơm ngon!

Thật ra, hành động của hổ con đã bị cả Từ gia phát hiện từ lâu, bởi lẽ bây giờ nó không còn là hổ con bé như mèo nữa.

Một tuổi, thân hình hổ con đã to ngang một con chó đất trưởng thành, muốn giấu cũng không giấu nổi.

Chỉ là mọi người giả vờ không thấy mà thôi.

Cục bông nhỏ chảy nước dãi cũng đáng yêu lắm, ai cũng thương yêu hết mực.

Để bé nếm thử chút mùi vị cũng không sao, dù sao nếu không cắn được thịt, bé sẽ tự nhả ra.

Nhưng điều không ai ngờ đến là Từ Thiên Bảo không chỉ không nhả, mà còn ăn rất ngon lành.

Khi Lý thị nghe tiếng "à à" của tiểu cô nương, chìa tay ra chờ bé nhả thịt thừa thì điều xuất hiện trong tay nàng là một đoạn xương.

Điều này khiến Lý thị giật mình đến mức hét lên: "Nương ơi!"

Nghe tiếng tức phụ, lão thái bà quay đầu lại thì thấy đoạn xương trong tay Lý thị và đôi môi bé nhỏ bóng nhẫy của Từ Thiên Bảo.

Bà vội chạy đến nắm lấy khuôn mặt nhỏ của cháu gái bảo bối, giọng gấp gáp năn nỉ:

“Bảo bảo ngoan, há miệng ra cho bà xem nào.”

Từ lão thái không ngờ cháu gái cưng đã có thể ăn thịt, bà chỉ sợ miếng thịt quá nhừ, xương thịt rời ra, bé không nhai nổi mà nuốt cả vào làm nghẹn mất.

Kết quả khi nhìn vào miệng bé, Từ lão thái cũng phải thốt lên: “Nương ta ơi!”

Cả nhà nghe thấy tiếng kêu của Từ lão thái cũng lập tức dồn hết chú ý vào Từ Thiên Bảo.

Từ lão đầu chạy nhanh nhất, vài bước đã đến trước mặt Từ Thiên Bảo.

Rồi lại thêm một tiếng "Nương ta ơi!" vang lên.

Lưu thị đứng sau không chen kịp, kiễng chân nhìn mà vẫn chẳng thấy gì, lo đến mức vò đầu bứt tai.

Chẳng lẽ bảo bối nhà họ thực sự xảy ra chuyện gì sao?

Đang lo lắng, Từ Hổ chui ra từ giữa hai chân cha và nhị bá.

“Răng! Răng! Tiểu muội muội mọc răng rồi!”

Lời này làm Lưu thị chỉ biết cạn lời.

Chẳng lẽ nàng ta không biết Từ Thiên Bảo mọc răng sao!

Ngược lại, Từ Đại Trụ nghe tiếng nhi tử liền đứng thẳng dậy nhìn thê tử, mặt đầy kinh ngạc.

“Ôi trời! Không thể tin nổi! Răng của tiểu Thiên Bảo mọc đầy rồi!”

Nếu là Lưu thị của ngày xưa, nghe thấy Từ Đại Trụ nói vậy chắc chắn sẽ nghĩ rằng phu quân nhà mình nhàn rỗi nên trêu chọc.

Con trẻ mới mọc răng được mấy ngày, làm sao nhanh đến mức mọc đầy cả hàm?

Thế nhưng, Lưu thị bây giờ không còn là Lưu thị của ngày xưa nữa.

Nàng ta đã là Lưu thị từng trải qua chuyện dê núi cho sữa, hổ con mang thịt, sói tuyết báo thù.

Giờ đây, dù có kỳ quái đến đâu xảy ra trên người cháu gái nhỏ này, nàng ta đều coi là chuyện bình thường.

Từ lão thái vẫn hơi lo lắng, dù đã nhìn thấy hàm răng tuyết trắng của cháu gái bảo bối khi há miệng.

Sau bữa cơm, bà sai Từ Đại Trụ đi mời Quý đại phu đến.

Lần này, khi gặp lại, Quý đại phu đã gầy đi nhiều nhưng tinh thần vẫn minh mẫn.

Nhìn thấy tiểu Thiên Bảo béo tròn, hồng hào, ông không kìm được lòng thích thú.

Thời buổi này, ai lại không yêu thích những đứa trẻ bụ bẫm, đáng yêu chứ?

Biểu cảm nghiêm túc thường ngày của ông phút chốc tan biến, hiếm hoi nở một nụ cười hiền hậu.

Đặt chiếc hòm thuốc xuống, Quý đại phu ngồi xuống trước tiểu Thiên Bảo đang chơi trên kháng, liếc qua hổ con nằm bên cạnh rồi quay lại nhìn Thiên Bảo, nụ cười càng thêm dịu dàng.

Hổ con nhạy bén nhận ra ánh mắt Quý đại phu, khẽ nhấc đầu đổi tư thế, đôi tai khẽ động nhẹ.

Thấy nó cử động, cả Từ gia lập tức căng thẳng.

Không phải họ sợ hổ con làm hại mình, mà lo rằng nó có thể cắn Quý đại phu.

Dù hổ con luôn ôn hòa với người Từ gia, ngay cả với Từ Hổ từng ném tiểu Thiên Bảo vào núi, nó chỉ thỉnh thoảng dọa dẫm một chút.

Nhưng đối với người ngoài, nó lại vô cùng hung dữ.

Hổ con có cảm giác nhạy bén, nhiều khi người trong thôn vừa đến gần cổng là nó đã dựng lông cảnh giác.

Để tránh chuyện không hay, người Từ gia luôn ra đón trước cổng, không bao giờ cho ai bước vào viện.

Vì vậy, từ khi tiểu Thiên Bảo ra đời đến nay nửa năm, ngoài Quý đại phu ra, bé chưa từng gặp ai ngoài gia đình.

Thế nhưng, điều làm mọi người ngạc nhiên là từ lúc Quý đại phu bước qua cổng đến giờ, hổ con lại tỏ ra rất điềm tĩnh, không hề cảnh giác như trước.

Dù vậy, cả nhà vẫn không hoàn toàn yên tâm.

Không ai biết tại sao hổ con lại đối xử đặc biệt với Quý đại phu, chỉ có Thiên Bảo đang ngồi một bên chơi đùa với đuôi nó mới biết, hổ con kia thật ra đang sợ.

Điều này làm tiểu Thiên Bảo càng tò mò hơn về ông lão này.

Vị gia gia mà bé rất thích này, rốt cuộc có gì khiến hổ con sợ hãi đến vậy?

Nghĩ mãi không ra, bé chỉ dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Quý đại phu, ánh nhìn ngây thơ khiến trái tim ông già cả đời không con cái như Quý đại phu muốn tan chảy.

Tim ông mềm nhũn, động tác của ông càng thêm nhẹ nhàng.

Bằng thái độ chưa từng có, Quý đại phu thực hiện một lượt vọng, văn, vấn, thiết cho tiểu Thiên Bảo. Sau đó, ông nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của bé và kết luận:

“Tiểu nha đầu này cực kỳ khỏe mạnh! Nếu không phải chính tay ta đỡ đẻ cho, ta còn ngỡ bé đã một tuổi rồi! Bộ khung xương của bé giờ chẳng khác nào đứa trẻ khoảng một tuổi, còn về răng, chỉ là mọc nhanh hơn chút thôi, không có gì đáng ngại cả, chỉ là...”