“A! nhi tử của ta ơi! nhi tử khổ mệnh của ta ơi!”
Một tiếng khóc ai oán vang lên, phá tan sự yên tĩnh của buổi trưa thôn Phúc An.
Nhưng đây chỉ là khởi đầu, không lâu sau, từ nhà khác lại vọng ra tiếng gào khóc:
“Hu hu hu, tướng công ơi! Chàng chết oan uổng quá!”
“Nhi tử đáng thương của ta ơi! Mới mười tám tuổi thôi, sao không phải là ta chết thay con chứ!”
“Hu hu, ca ca ơi, huynh cứ yên tâm ra đi! Đệ nhất định sẽ phụng dưỡng cha nương thay huynh!”
...
Nửa tháng trước, cuộc chiến giữa Thương Thái và Bắc Khương đã kết thúc.
Thương Thái phải nhượng cho Bắc Khương năm thành trì, bồi thường hai vạn lượng vàng, mười vạn lượng bạc, mười vạn xấp lụa và một vạn rương minh châu.
Cùng với tin ngừng chiến, danh sách binh lính tử trận cũng được truyền đến thôn Phúc An.
Trong số những người bị triệu ra trận trước đó, mười phần hết chín phần nằm trong danh sách tử trận, số sống sót trở về chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chưa đầy mấy ngày, gần như cả thôn đều treo cờ trắng.
Suốt nhiều ngày, trên bàn ăn mỗi nhà đều chỉ có đậu phụ, trong không khí cũng thoảng mùi tanh của đậu.
Hầu như nhà nào cũng chìm trong tang thương, điều duy nhất an ủi được những người còn sống có lẽ chính là khoản tiền trợ cấp triều đình ban xuống.
Lính thường tử trận, triều đình phát hai lượng bạc trợ cấp, nếu may mắn lập công trên chiến trường thì còn được thêm chút ít.
Trong thôn Phúc An, nhà được nhiều nhất lần này nhận được mười lượng bạc.
Mất đi một tráng đinh đổi lại được mười lượng bạc.
Có người cảm thán, có người thở dài, có người ganh tỵ, cũng có người đố kỵ.
Nhà nhận được tiền chỉ cảm thấy bi thương, nhất là mẫu thân của người đã khuất.
Mười lượng bạc này chính là mạng của nhi tử bà, chính là hóa thân của nó, ai cũng không được động vào, không được chạm đến.
Nhìn mẫu thân ngày ngày ôm bạc khóc lóc, người nhi tử lớn của bà ngoài đau buồn còn thấy lo lắng.
Hũ gạo trong nhà đã trống không từ lâu, số bạc trong tay mẫu thân là tài sản duy nhất còn lại.
Dẫu biết đây là số tiền đệ đệ đổi mạng mà có được.
Nhưng người chết đã chết, người sống vẫn phải tiếp tục sống.
“Nương à, đệ đệ đã đi rồi nhưng nhà mình vẫn phải sống, hũ gạo đã sạch bóng, chi bằng dùng số tiền của đệ…”
Lời nam nhân chưa kịp dứt, một cơn gió lạnh đã quét qua mặt, gò má chợt nhói đau, âm thanh giòn tan của một cái tát vang lên bên tai.
“Đồ súc sinh! Đây là mạng của đệ ngươi! Ai cũng không được động đến mạng của nó!”
Lão thái bà giận dữ mắt đỏ ngầu, thần trí dường như đã có phần điên loạn.
Nam nhân định phản bác nhưng nhìn thấy mẫu thân già như vậy, cuối cùng chỉ đành im lặng.
Thôi vậy.
Nghĩ đến đứa em từng thấu hiểu hoàn cảnh của mình vì một huynh trưởng đã có thê tử mà tình nguyện đi lính thay, lòng huynh trưởng lại tràn đầy áy náy.
Dù sao thì xuân cũng sắp đến, hắn ta sẽ lên núi tìm xem có gì ăn được không.
Những cảnh tượng tương tự xảy ra ở khắp thôn Phúc An, chỉ là không phải nhà nào cũng giống lão thái bà kia.
Phần lớn các gia đình đều lấy số bạc đó ra dùng, bởi lẽ người sống vẫn phải tiếp tục sống.
Hai lượng bạc, tiết kiệm một chút ít nhất cũng đủ cầm cự đến mùa thu.
Từ gia thở phào nhẹ nhõm, chân của Từ Đại Trụ và Từ Nhị Trụ cũng kỳ diệu hồi phục nhanh chóng sau khi tin ngừng chiến truyền đến.
Khi tuyết tích tan hoàn toàn, xuân chính thức ghé thăm, hai chân của Từ Đại Trụ và Từ Nhị Trụ đã hoàn toàn bình phục.
Tiểu Phúc Bảo của Từ gia, bảo bối Từ Thiên Bảo cũng đã mọc chiếc răng đầu tiên.
Lúc Từ lão thái phát hiện hạt gạo nhỏ trong miệng tiểu bảo bối, bà vui mừng đến nỗi thơm chụt chụt mấy cái lên má của Từ Thiên Bảo.
Bị bóp má vò trán đến mức không chịu nổi, cục bông nhỏ cuối cùng cũng không nhịn được mà phải vận dụng "vũ khí" mới có được.
Chiếc răng nhỏ trắng tinh, đáng yêu cắn lên má của lão thái để lại một dấu răng nhỏ xíu.
Chỉ với dấu răng nhỏ ấy, lão thái khoe khoang suốt một ngày, gặp ai cũng kể rằng cháu yêu nhà mình đã mọc răng.
Những người bị bà kéo lại chỉ biết ngẩn ra đầy dấu chấm hỏi.
Trẻ con mọc răng thì có gì lạ? Chẳng phải đứa nào cũng thế sao?
Nhưng Từ lão thái nào quan tâm họ nghĩ gì, bà cứ tiếp tục khoe.
Từ khi mọc răng, Từ Thiên Bảo bắt đầu không còn hứng thú với sữa nữa, khẩu phần ăn mỗi ngày của bé từ năm bát lớn giảm xuống chỉ còn hai bát.
Đến bữa, dù ôm bát sữa cũng không chịu uống, đôi mắt tròn vo cứ nhìn chằm chằm vào đĩa thịt trên bàn.
Dẫu cho bé nhìn chăm chú đến mức muốn nhìn ra hoa, người Từ gia vẫn không để bé ăn một miếng nào, mỗi ngày vẫn chỉ có sữa dê để lấp bụng.
Không được ăn thịt, cục bông nhỏ cũng không khóc mà chỉ nhấp một ngụm sữa rồi lại nhìn thịt, lại nhấp thêm ngụm nữa, rồi lại nhìn.
Cuối cùng, hổ con không nỡ nhìn nữa lén cắp từ đĩa một miếng thịt đùi thỏ, đặt vào tay nhỏ của Từ Thiên Bảo.