Sáng nay tỉnh dậy, cậu thấy trong ghi chú điện thoại có thêm một đoạn thông tin: lịch nghỉ của học viện cảnh sát, thời khóa biểu thường ngày, cộng thêm vài chi tiết vụn vặt. Chắc là tài liệu hệ thống chu đáo cấp cho người mới, nên Natsuki không ngạc nhiên lắm. Thay vào đó, cậu bắt đầu cân nhắc xem giờ nên làm gì trước.
Ngày kia mới phải quay lại trường, cậu còn hai ngày tự do. Ban đầu, Natsuki định dùng hai ngày này để cày cấp kỹ năng [Thám tử] vừa mở tối qua. Nhưng khi mở bảng thông tin, cậu phát hiện mình không chỉ có mỗi kỹ năng đó. Phía sau còn một loạt như [Aikido], [Đấu vật tự do], [Thành thạo súng], [Tháo gỡ bom], [Trinh sát và phản trinh sát], [Mở khóa], [Nấu ăn]… Cậu nhìn không xuể luôn.
Tuy nhiên, ngoài [Thám tử] được kích hoạt từ nhiệm vụ phụ, các kỹ năng còn lại đều ở trạng thái chưa mở khóa. Điều khiến Natsuki thắc mắc là những kỹ năng được liệt kê này hầu hết đều là thứ cậu đã học ngoài đời thực. Game còn cung cấp một phòng tập thể hình mô phỏng để người chơi luyện tập.
“Chẳng lẽ công nghệ thực tế ảo đã phát triển đến mức này rồi sao?” Natsuki lẩm bẩm. Đã lâu cậu không để ý đến tin tức về lĩnh vực này, nên chẳng rõ lắm.
Ờ thì, dù sao cậu cũng mới gia nhập công ty thám tử không lâu, mấy kỹ năng này vốn dĩ chẳng dùng đến nhiều.
“Quyết định rồi,” Natsuki chậm rãi ngáp thêm cái nữa, bò xuống khỏi sofa. “Hai ngày này sẽ cày độ thành thạo [Đấu vật tự do] trước… Cảm giác kiểu gì cũng dùng được trong trường.”
Mấy cái khác thì từ từ, đằng nào cũng sẽ max cấp hết thôi.
Mà nói mới nhớ, thể lực của cậu rõ ràng đã đầy, sao vẫn cứ thấy buồn ngủ thế này? Bug à? Ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua rồi bị Natsuki dìm xuống đáy “thùng thông tin không xử lý” trong đầu.
Kết thúc game rồi báo bug sau vậy. Giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng cày chỉ số lên thôi.
Xác định kế hoạch xong, Natsuki nhốt mình trong phòng tập của hệ thống để mò mẫm luyện kỹ năng. Cậu hoàn toàn bỏ lỡ tiếng chuông cửa vang lên vài tiếng sau đó.
“Natsuki hình như chưa dậy thì phải,” Kudo Yukiko vừa dọn dĩa ăn vừa nhớ lại chuyện nhấn chuông cửa sáng nay mà không ai trả lời, tiện miệng nhắc với chồng. “Lúc thằng bé mới chuyển đến, nó có gửi ít bánh đậu xanh ngon lắm. Em định nhân dịp trường cảnh sát nghỉ lễ để đáp lễ nó…”
“Vậy à?” Kudo Yusaku lật tờ báo, ánh mắt xuyên qua cửa sổ lớn nhìn sang căn biệt thự bên cạnh – nơi mọi rèm cửa đều kéo kín mít – trầm ngâm nói. “Cũng có thể tối qua nó không về nhà.”
Dù sao với lịch sinh hoạt của học viện cảnh sát, không lẽ giờ này vẫn còn ngủ được.
Akae Natsuki – kẻ không hề nghe thấy tiếng chuông cửa – lúc này đang bị đè ra sàn “cọ xát”. Cậu hoàn toàn không đánh lại được huấn luyện viên do hệ thống mô phỏng.
Chuyện là thế này: sau khi vào phòng tập của game, trước mắt Natsuki như thường lệ hiện lên một khung thông báo, đại khái là quy tắc trong phòng tập mô phỏng. Ví dụ như khi luyện tập, thể lực không giảm. Nhưng phần quan trọng nhất – huấn luyện viên – thì lại yêu cầu nạp tiền để hệ thống phân bổ một huấn luyện viên ảo dựa trên nhu cầu của người chơi.
…Đúng là lúc này mới thấy đặc trưng của game nhỉ.
Akae Natsuki – kẻ không bao giờ thiếu tiền – đương nhiên chọn huấn luyện viên đắt nhất trong danh sách “đề xuất tùy chỉnh” của hệ thống. Kết quả là bị đánh cho nằm bẹp dí trên tấm thảm mềm.
Chuyện này cũng bình thường thôi. Dù dữ liệu cơ thể của Natsuki ngoài đời rất cao, cậu lại chẳng có kinh nghiệm thực chiến. Thể chất tốt có khi toàn bộ đều dồn vào việc “cày game xuyên đêm không đột tử”. Đánh thắng một huấn luyện viên được quảng cáo là tinh thông đấu vật tự do mới là có ma ấy.
Tin tốt duy nhất là sau một buổi sáng đối luyện (hay đúng hơn là ăn đòn), cấp độ [Đấu vật tự do] của cậu đã lên Lv.2. Nghĩa là giờ Natsuki có thể bắt chước động tác của huấn luyện viên một cách trôi chảy và sử dụng được. Đánh mấy người thường thì ổn, nhưng gặp ai khá hơn một chút là lại bị đập tơi tả như sáng nay thôi.