Natsuki chẳng bất ngờ với kết quả này. Cậu vốn có trí nhớ gần như không bao giờ quên, cộng thêm thể chất được đánh giá là “biếи ŧɦái” ngoài đời thực. Một buổi sáng đối luyện không ngừng nghỉ với huấn luyện viên giỏi đấu vật tự do, đối với cậu chỉ là kéo mớ kiến thức lý thuyết ra thực hành, biến thành phản xạ cơ thể mà thôi. Trước giờ không biết cũng chỉ vì ngày thường cậu chỉ thích chơi game. Khi người ta dạy mấy thứ này, cậu toàn xem qua một lần rồi cho qua.
Mà đây là game mà? Vậy cậu thế nào chẳng phải bình thường sao.
Thể lực không giảm nhưng bụng vẫn đói, Natsuki lười nghĩ sâu xa hơn. Cậu gọi bảng thông tin, rời phòng tập, định nhét ví nhỏ vào túi rồi ra ngoài dạo một vòng, tiện thể làm quen địa hình thực tế. Tối qua xem bản đồ, hình như trung tâm thương mại gần nhất nằm ở khu 3 thì phải?
Theo quy trình bình thường, biết đâu còn gặp được NPC quan trọng nào.
Nói là đói bụng, nhưng đến nơi Natsuki lại lao thẳng vào cửa hàng quần áo không thoát ra được. Trong đầu cậu toàn là hình ảnh tủ quần áo trống rỗng ở nhà.
Không thể để tủ quần áo trống được! Dù bản đồ này là chế độ sinh hoạt, mọi vật phẩm chẳng có thuộc tính đặc biệt gì, nhưng chứng “sưu tầm” của Natsuki bùng lên khi thấy mấy bộ quần áo được thiết kế chẳng thua kém gì ngoài đời. Chỉ mua sáu bảy bộ đã là giới hạn thấp nhất của cậu rồi.
Dù gì cũng hiếm khi gặp được game thực tế ảo có đội ngũ mỹ thuật xịn thế này. Thân phận lại là một “cô nhi giàu có” không ai trách cậu tiêu xài phung phí. Quá tuyệt vời!
Đến khi Akae Natsuki ngồi vào nhà hàng, xung quanh cậu đã chất đầy túi giấy của đủ thương hiệu. Cậu vừa lòng lắc lư chai soda mới mua, chờ món ăn được dọn lên.
“Akae?” Một giọng nói lạ vang lên bên cạnh. Một thanh niên bước tới với dáng vẻ nhẹ nhàng, tóc đen hơi dài, đôi mắt rũ xuống trông rất vô tội, giọng điệu ngân lên. “Chào buổi trưa, không ngờ lại gặp cậu ở đây.”
Ồ. Natsuki chậm rãi quay đầu nhìn sang.
Ba giây sau, bảng giới thiệu quen thuộc bật lên.
Tên: Hagiwara Kenji
Tuổi: 22
Trận doanh: Phe đỏ
Thân phận: Học viên lớp Onizuka của Học viện Cảnh sát / Lại là bạn cùng lớp của bạn sao
Đánh giá: Bạn thân từ nhỏ của Matsuda Jinpei, có tài tháo gỡ bom, luôn dùng tài ăn nói và khả năng quan sát tinh tế để tán gái – nhưng dù sao cũng là một người đáng kết giao!
Xem đi, NPC quan trọng chẳng phải tự tìm đến rồi sao?
Natsuki bỏ qua câu đánh giá thiếu nghiêm túc nhất, đại khái nắm được thông tin về người trước mặt.
“Chào buổi trưa, Hagiwara.” Cậu khẽ chỉnh lại tư thế, ngẩng mặt chào đối phương. “Cậu muốn ghép bàn không?”
Hagiwara dường như cũng đến một mình, nên chẳng do dự mà đồng ý lời mời của Natsuki. Anh ngồi xuống ghế đối diện, hai người bắt đầu trò chuyện qua lại (chủ yếu là Natsuki moi thông tin), bầu không khí xem ra cũng hòa hợp.
“Nói mới nhớ, tối qua gặp gỡ với lớp bên cạnh, Akae có đến không?” Hagiwara chợt nhớ đến cái nhìn thoáng qua tối qua, tiện miệng hỏi.
“Ừ, có đi… Cậu không cần gọi tôi trang trọng thế đâu,” Natsuki đoán đối phương hẳn đã thấy cậu tối qua. Để tránh bị hỏi gì đó mà không trả lời được, cậu dứt khoát đánh trống lảng, làm ra vẻ ngoan ngoãn. “Thật ra tôi nhỏ hơn Hagiwara hai tuổi. Trước khai giảng tôi vừa mừng sinh nhật hai mươi xong.”
Hagiwara Kenji tuy đã nghi ngờ từ trước, vẫn hơi bất ngờ. Nhưng anh không hỏi thêm, nhanh chóng trở lại vẻ thoải mái, vui vẻ nói: “Vậy tôi gọi cậu là Natsuki được không? Cảm giác chúng ta rất hợp nhau đấy.”
“Cậu cũng có thể gọi tôi thoải mái tùy thích.” Anh cười mắt híp lại.
Natsuki cứ tưởng sẽ bắt đầu từ việc bỏ kính ngữ, không ngờ nhảy thẳng lên biệt danh. Nhưng cậu lại chẳng ghét đối phương, mà chỉ là đổi cách gọi thôi, nên cũng không lăn tăn lắm. “Được chứ, Kenji.”
Dùng bữa xong, hai người ăn ý rút điện thoại trao đổi địa chỉ email và số điện thoại, rồi chào tạm biệt. Natsuki còn phải xách mấy túi quần áo về nhà tiếp tục cày độ thành thạo kỹ năng.
Đứng trước cửa nhà vừa lấy chìa khóa ra, một giọng nói vang lên sau lưng.
“Natsuki về rồi à?”
…Hôm nay là ngày hội NPC quan trọng hay sao? Gói quà tân thủ đến muộn à?