Trò Chơi Mô Phỏng Trận Doanh

Chương 1.3

Bây giờ, vấn đề đầu tiên với cậu là: “Nhà” của thân phận này nằm ở đâu? Là học viên cảnh sát sống trong ký túc xá thì không sao, nhưng hôm nay lại đúng ngày nghỉ. Nếu không thì làm gì có buổi gặp gỡ chứ?

Hướng dẫn dành cho người mới cũng có nhắc rằng điểm lưu duy nhất trong game chính là nơi ở được phân bổ cho người chơi. Nhưng để đảm bảo tính thú vị, Natsuki không đọc kỹ hướng dẫn, chỉ liếc qua một cái.

“Giai đoạn đầu tốn thời gian thật, sao điểm xuất phát không thể là ngay tại nhà luôn cho rồi.” Cậu thở dài, quyết định rời khỏi KTV trước, vừa đi vừa lật lại bảng thông tin xem có bỏ sót gì không.

[Kích hoạt nhiệm vụ phụ: Bước đầu tiên để trở thành thám tử – Hãy tự suy luận ra vị trí nơi ở của bạn. Phần thưởng nhiệm vụ: Kỹ năng Thám tử (mở khóa).]

Ngay khi bước ra khỏi cửa, một khung thông báo đột ngột bật lên trước mặt. Akae Natsuki im lặng.

Hóa ra là vậy, đây chính là bản đồ theo chủ đề phá án sao… Chắc không phải đâu! Nhiệm vụ phụ này sao nhìn kiểu gì cũng thấy qua loa quá vậy!

Trong lúc người chơi mải mê suy nghĩ, cậu hoàn toàn không để ý đến xung quanh. Bước chân vẫn đều đều dọc theo con phố, kết hợp với khuôn mặt trẻ trung của cậu và bộ đồ thoải mái gồm áo hoodie và quần dài được phân bổ sẵn, thoạt nhìn trông cậu như một thiếu niên bỏ nhà đi bụi giữa đêm. Thế nên khi Matsuda lơ đãng nhìn qua cửa sổ xe, anh lập tức chú ý đến cái tên lạc lõng giữa màn đêm này.

“Tối nay chúng ta gặp gỡ với lớp nào nhỉ?” Matsuda trầm ngâm, huých cùi chỏ vào người bạn đang lùi xe.

“Sao vậy, cậu chẳng phải không hứng thú với mấy chuyện này sao?” Hagiwara – người đặc biệt không uống rượu để lái xe – càu nhàu. “Tối nay cậu hoàn toàn biến buổi liên hoan ở KTV thành tiệc buffet rượu nước đấy.”

Matsuda huýt sáo một tiếng để đánh trống lảng.

“Ngoài kia chính là tên vừa tỉnh ngủ mà tớ nói. Nhìn như một nhóc chưa thành niên ấy… Trong trường không gặp bao giờ à?”

Hagiwara nghi hoặc nhìn qua vai anh, nhướn mày bật cười: “Này Jinpei, khai giảng được một tuần rồi mà cậu vẫn chưa nhận ra mặt bạn cùng lớp sao? Đó là Akae, cùng lớp với chúng ta đấy.”

“Nhưng mà… tối nay cậu ta có tham gia không nhỉ?” Hagiwara quay lại, lẩm bẩm một mình.

___

Akae Natsuki đương nhiên không biết mình đang bị người khác bàn tán. Cậu lục túi áo hoodie, tìm thấy một chiếc điện thoại mở khóa bằng vân tay và một chiếc ví dày cộp. Bên trong ngoài tiền giấy còn có danh thϊếp của một tiệm giặt là, ghi địa chỉ ở phố Beika, khu 3. Natsuki tiện tay tra trên điện thoại.

Khu 3 là khu phố thương mại. Thông thường, người ta sẽ chọn cửa hàng gần nhà. Nhìn số tiền giấy không nhỏ trong ví, “Akae Natsuki” – một học viên cảnh sát – chắc chắn có gia cảnh ít nhất là khá giả. Trong album ảnh trên điện thoại có một bức rõ ràng được chụp trong khu vườn nhỏ của một biệt thự. Vậy nếu không có vấn đề gì, “điểm lưu” của cậu hẳn nằm ở khu 2 khu Beika. Khu đó được xem là “khu nhà giàu”, chủ yếu là biệt thự riêng. Theo định vị, khu vực gần tiệm giặt là nhất ở khu 2 có ít nhà ở. Chỉ cần đến đó xem bảng tên là tìm được nhà mình thôi.

Những suy nghĩ này lướt qua đầu Natsuki chưa đầy một phút.

“Thần tượng của tôi là ngài Ranpo (Edogawa Ranpo), mấy câu đố đơn giản thế này mà cũng quá xem thường tôi rồi.”

Cậu hừ nhẹ hai tiếng, kéo mũ hoodie lên, bước về hướng đã chọn. Có bản đồ rồi, kiểu gì cũng không lạc được.

Cộng thêm thời gian di chuyển, khoảng nửa tiếng sau, Natsuki cuối cùng tìm được căn biệt thự gắn bảng tên “Akae”. Trước 2 giờ sáng về đến nhà, cậu thở phào nhẹ nhõm, dùng chìa khóa vừa xuất hiện trong túi sau khi hoàn thành nhiệm vụ phụ để mở cửa.

Khi cậu vào game đã gần 1 giờ sáng. Thể lực nhân vật khởi đầu chỉ còn một nửa, đi bộ nửa tiếng trên phố đêm khiến nó tụt xuống còn một phần tư. Hệ thống cũng kịp thời hiển thị thông báo:

[Khôi phục thể lực: Ngủ mỗi giờ +30]

Nghĩa là người chơi chỉ cần ngủ hơn ba tiếng là hồi phục đầy thể lực – một thiết lập khá thân thiện. Dù sao đây là game, đâu thể để người chơi lãng phí thời gian vào việc ngủ giả tạo mãi được?

Để đảm bảo hiệu quả khám phá ngày mai, Natsuki theo thói quen ngoài đời rửa mặt rồi chạy về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Nhưng mà ngủ trong game… cảm giác vẫn hơi kỳ kỳ. Akae Natsuki nhắm mắt, thầm nghĩ.