Xe ngựa đã sẵn sàng ở ngoài cửa.
Thoáng nhìn Tích Thúy từ trong cửa đi ra, những người khác đứng bên ngoài cửa đều giật mình.
Hôm nay nàng mặc quần áo màu đỏ sậm thêu kim mẫu đơn vàng, phía dưới là một chiếc váy dài cạp cao màu trắng nhạt, bọc lấy vòng eo thon gầy.
Đôi lông mày đen dài của nàng sắc bén như một thanh kiếm, và đôi môi đỏ mọng.
Tuy không xinh đẹp lắm nhưng nàng tận dụng điểm mạnh của mình để tránh điểm yếu và có thái độ sang trọng, chính trực mà những nữ nhân khác không có được. Cùng với chiều cao của mình, nàng nổi bật giữa những nữ nhân khác.
Cao Oánh nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu, nhăn nhó nghĩ: Không ngờ, nàng ta ăn mặc... cũng rất tuấn tú...
Đương nhiên nàng ta sẽ không thừa nhận điều đó.
Cao Khiên không nhìn ra đẹp xấu gì cả, thấy nàng ăn mặc thuần khiết giản dị, hắn ta nhíu mày lấy ngọc bội bạch ngọc Kỳ Lân bên hông đeo lên cho nàng.
Mặc dù nhìn không ra p xấu, nhưng chỉ cần là Di Ngọc, đều rất đẹp mắt.
Hắn ta thấp giọng khen một câu: “Rất đẹp."
Nói xong, liền xoay người lên ngựa.
Lần này yến hội của An Dương Hầu phủ được tổ chức ở ngoại ô kinh thành.
Đang là đầu xuân, băng tan tuyết tan, gió xuân thổi qua.
Các sĩ tộc ở kinh thành vốn đã kìm nén suốt một mùa đông cuối cùng cũng được giải thoát, tranh thủ mùa xuân để du ngoạn.
An Dương Hầu phu nhân Thôi thị năm nay ba mươi tuổi, tính tình tốt, thích giao tiếp, thích tụ tập với thế hệ trẻ, thường tổ chức tiệc lớn tiếp đãi khách khứa trong quý phủ.
Trước đó vài ngày Thôi thị bị bệnh gì không rõ, mãi đến khi mời một nữ đại phu y thuật cao minh, dựa theo phương thuốc của nữ đại phu mà uống mấy viên thuốc, chưa tới hai ngày đã khỏi hẳn.
Hầu phu nhân khỏi bệnh nên trong lòng vui vẻ, bận rộn không ngừng tổ chức một bữa tiệc ngày xuân, mời tất cả mọi người đến chơi vui cùng nhau, thưởng thức cảnh xuân, xua đi bệnh khí.
Lúc Tích Thúy đến, trên sân đã có không ít người tới, trải hết tấm màn này đến tấm màn khác.
Có quý nữ dắt quần áo đang chơi đấu cỏ.
Cách đó không xa còn có một thiếu niên lang đang múa kiếm, thân hình như diều hâu tung bay trên dưới, tư thế oai hùng bừng bừng, kiếm quang thanh việt, kiếm chiêu như nước chảy mây trôi phát ra, lộ ra tinh thần phấn chấn bừng bừng của tuổi thanh xuân.
Gió xuân thổi qua, hương thơm nhẹ nhàng đưa tới, ánh nắng vừa phải.
Cao Khiên thấp giọng nói: “Người múa kiếm kia chính là ấu tử Chử gia, Chử Lục Lang, Chử Lạc Tâm."
Thật trùng hợp, lúc này thiếu niên kia đã dừng kiếm chiêu, vô tình ngước mắt lên và thoáng nhìn thấy Cao Khiên.
Ánh mắt hắn ta sáng lên, lướt qua đám người, dựng kiếm bước nhanh tới: “Cao lang quân!"
So với sự hưng phấn của Chử Lạc Tâm mà nói, phản ứng của Cao Khiên có thể nói là cực kỳ lãnh đạm: “Chử lang quân."
Chử Lạc Tâm tựa hồ như không phát hiện ra, đôi mắt sáng ngời cười nói: “Đã lâu không gặp! Sao hôm nay huynh lại đến đây?"
Đó là một thiếu niên cực kỳ tuấn tú.
Dường như đôi mắt của hắn ta không nên gọi là đẹp, mà đôi mắt hắn ta tựa như dòng sông mùa xuân, xinh đẹp tuyệt trần động lòng người.
Trên da thịt trắng nõn của thiếu niên toát mồ hôi, trong ánh mắt nhìn Cao Khiên là niềm vui sướиɠ và sùng bái không hề che giấu.
Dường như Cao Oánh cũng biết hắn ta, nàng ta vui vẻ tiến lên chào hỏi.
Sau khi nói chuyện với Cao Khiên và Cao Oánh vài câu, hắn ta mới nhận ra rằng bên cạnh Cao Khiên còn có một cô gái.
“Đây là?”
Chử Lạc Tâm chưa từng thấy Cao Di Ngọc nên nghi hoặc cũng là bình thường.
Cao Khiên: "Đây là tam muội ta."
Chử Lạc Tâm nhất thời hiểu rõ gật đầu, trừng mắt nhìn Tích Thúy từ đầu đến chân.
Nghe mọi người nói Cao gia tam nương tính tình nhút nhát hẹp hòi, nhưng hôm nay nhìn thấy không giống như những lời đồn đãi.
Chử Lạc Tâm: "Thì ra vị này chính là Cao gia tam nương, sớm nghe nói là một mỹ nhân, hôm nay hữu duyên nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền."
Lời này nếu khen cô nương bên cạnh thì còn tốt, nhưng khen Tích Thúy khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta cảm thấy đây là một lời châm chọc.
Tuy nhiên cá tính Chử Lạc Tâm có vẻ vốn là như thế, cũng không ai so đo hắn ta thất lễ cả.
Cao Oánh chỉ bĩu môi không nói gì.
Tích Thúy gật đầu, lễ phép chào hỏi hắn ta: “Chào lang quân, lang quân khách khí rồi."
Nghĩ rằng trước đây hắn ta đã tin vào những tin đồn và nhầm tưởng rằng nàng có tính cách nhút nhát, sau đó hắn ta nhìn vào khuôn mặt rất giống Cao Khiên trước mặt.
Chử Lạc Tâm ngượng ngùng đỏ mặt, theo bản năng thốt ra: “Nương tử và Cao lang quân trông thật giống nhau."
Tích Thúy nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ như gấc, đột nhiên có phần mơ hồ.
Hắn đang đỏ mặt cái gì chứ?
Chử Lạc Tâm tựa hồ còn muốn nói thêm điều gì, nhưng hắn ta lại nhịn hồi lâu, không nói ra, sau đó nhìn về phía Cao Khiên.
“Hầu phu nhân đang ở phía trước, Cao lang quân các người muốn qua đó không? Ta dẫn các người qua.”
Nhưng Cao Khiên lại khéo léo từ chối ý tốt của hắn ta.
“Mỗ rất cảm kích ý tốt của lang quân, nhưng chỉ cách vài bước đường, không cần làm phiền ngươi nữa.”
Trên mặt Chử Lạc Tâm xẹt qua một chút mất mát rõ ràng: “Vậy được rồi.”
Sau khi cáo biệt Chử Lạc Tâm, trên đường lại gặp phải không ít người.
Tích Thúy hầu hết đều không biết họ, cũng không có tâm tư chủ động tiến lên bắt chuyện.
Dọc theo đường đi nàng đều im lặng đi sau lưng Cao Khiên, nhìn hắn ta làm gì thì nàng làm theo là được.
Tuy nhiên, một số người chưa từng gặp nàng lại khá tò mò về Cao gia tam nương tử này:
Đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người bên ngoài, Tích Thúy lựa chọn bình tĩnh đối phó.
Hầu phu nhân đang ở giữa màn che.
Tích Thúy đi theo Cao Khiên hành lễ, mới phát hiện bên cạnh Thôi thị còn có hai nam nữ trẻ tuổi hầu hạ.
Thanh niên mặc một bộ thiền y màu ngọc, tướng mạo như một cô gái ngoan, ý cười ôn hòa, trên đầu gối trải bản kinh Phật, trên cổ tay treo chuỗi phật châu, đang nói gì đó với Hầu phu nhân.
Khuôn mặt thiếu nữ trầm tĩnh, nàng ấy mặc áo ngắn màu xanh đậm, bên ngoài khoác một chiếc áo cánh màu ngọc lam, che nửa cánh tay bằng vải chéo màu hạt đậu, phía dưới là váy dài lụa mềm màu hoa sen, dịu ngoan uyển chuyển hàm xúc.
Đó là - -
Tích Thúy ngẩn ra.
Vệ Đàn Sinh và Ngô Hoài Phỉ?
An Dương Hầu phu nhân đặt tay lên mu bàn tay Ngô Hoài Phỉ, vô cùng thân thiết.
Cao Khiên và Tích Thúy vừa bước vào màn, tiếng giảng kinh trong màn dừng lại.