Vệ Đàn Sinh ngước mắt lên, đôi mắt đen biếc lẳng lặng nhìn bọn họ, trong mắt không có kinh ngạc, cực kỳ bình tĩnh, giống như sớm đoán được bọn họ sẽ xuất hiện ở đây.
Ngược lại Ngô Hoài Phỉ không ngờ sẽ gặp bọn họ ở đây, nàng ấy sửng sốt một chút, ánh mắt hơi kinh ngạc. Nhưng ngại mọi người nên đè nén sự ngạc nhiên xuống không hề biểu lộ ra.
Cao Khiên cũng sửng sốt, nhưng thấy Ngô Hoài Phỉ ra vẻ không quen biết, hắn ta cũng thu hồi tầm mắt, trầm giọng hành lễ với An Dương Hầu phu nhân.
Vệ Đàn Sinh ngừng giảng kinh, Hầu phu nhân lúc này mới phát hiện không đúng, quay đầu nhìn thấy Cao Khiên, kinh ngạc: “A Khiên?"
“Phu nhân."
“Ta còn tưởng rằng con không đến chứ". Hầu phu nhân ôn hòa vẫy tay: “Đã lâu không gặp, mau lên đây cho ta ngắm một chút."
“Xem ra lại trầm ổn không ít.
“Ta biết tính tình của con, từ trước đến nay không thích những yến hội văn hội này. Không ngờ lần này coi như con có lương tâm, cho ta mặt mũi này.”Hầu phu nhân nhìn về phía sau, cười nói: “Oánh nương cũng tới.
Cao Oánh cười hì hì nhào lên phía trước: “Oánh nương rất nhớ phu nhân.”
Ánh mắt Thôi thị lại rơi vào người Tích Thúy: “Đây chính là Di Ngọc tam muội tử của con sao?”
Tích Thúy đúng lúc tiến lên chào.
Hầu phu nhân Thôi thị chưa từng gặp Cao Di Ngọc, hôm nay là lần gặp đầu tiên.
Bà ấy cũng từng nghe những lời đồn trong kinh thành kia, nhưng từ trước đến nay bà ấy chưa từng để ý đến những lời đồn này, bà ấy nó quá khắc nghiệt đối với một nữ nhi.
Vừa thấy thiếu nữ trước người vóc dáng cao gầy, tuấn tú tiêu sái, giống hệt với nhị ca nàng, trong lòng Thôi thị liền hiện lên chút hảo cảm, giọng nói cũng trở nên thân thiện rất nhiều.
Tích Thúy nhìn An Dương Hầu phu nhân, cảm thấy có chút ấn tượng mơ hồ.
An Dương Hầu phủ......
Thôi thị......
tiếc Thúy suy nghĩ kỹ càng, nhưng ý nghĩ trong đầu vẫn bồng bềnh mờ ảo, không thể nắm bắt được.
Thôi thị vô tình liếc nhìn thấy Ngô Hoài Phỉ đang nhìn Tích Thúy, chỉ nghĩ là nàng ấy tò mò, bèn lôi kéo nàng ấy và giới thiệu.
“Có lẽ là ngươi chưa từng gặp qua hai vị này, đây là Nhị Lang Thượng Tĩnh quốc công, đây là Lục nương tử và Tam nương tử của phủ.”
An Dương Hầu phu nhân cười nói: “Đây chính là Ngô nương tử trước đó vài ngày đã chữa khỏi bệnh cho ta. Ta bị bệnh một tháng, nằm trên giường không dậy nổi, khiến ta ngột ngạt muốn chết, may mà có thí chủ giới thiệu, lúc này mới mời Ngô nương tử tới. Đại phu trong kinh thành này, còn không bằng một tiểu nương tử mười lăm mười sáu tuổi.”
Thôi thị vừa nói như vậy, rốt cuộc Tích Thúy cũng nhớ ra.
Vị An Dương Hầu phu nhân này là một trong những chỗ dựa vững chắc của Ngô Hoài Phỉ trong sách, dìu dắt Ngô Hoài Phỉ rất nhiều trên mọi con đường.
Đoạn thời gian trước Ngô Hoài Phỉ chữa khỏi bệnh cho bà ấy, Thôi thị và nàng ấy vừa gặp lần đầu như đã quen thân, sinh lòng vui mừng, nên luôn đưa nàng ấy đi bên cạnh.
Yến hội này, cũng nhằm mục đích giúp Ngô Hoài Phỉ bước vào giới này.
Nói xong, Thôi thị dường như nhớ ra điều gì đó, cũng kéo Vệ Đàn Sinh lại: “Đây là Vệ gia, Vệ gia Tam Lang, A Khiên có lẽ con quen biết đấy."
Cao Khiên gật đầu: “Quả thật con và Vệ lang quân đã từng có duyên gặp mặt vài lần."
"Thật sao?" Thôi thị nhướng mày, cười nói: “Vậy thì không còn gì tốt hơn, không cần phiền phức ta giới thiệu các con thêm lần nữa."
Vệ Đàn Sinh chậm rãi khép kinh thư lại, giương mắt cười nói: “Cao lang quân, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Tuy hắn nói với Cao Khiên, nhưng ánh mắt lại dán chặt trên người Thúy Tích.
Cao Khiên thấy vậy, lông mày hơi nhíu lại. “Ừ.”
Tích Thúy đáp lại bằng một nụ cười lễ phép tiêu chuẩn hóa, giống như sự chật vật mấy ngày trước ở trong phòng giờ phút này đã tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Vệ Đàn Sinh nhìn nàng, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười.
Thôi thị bình sinh thích nhất chính là thay người khác lôi kéo quan hệ, thấy mấy người này hòa hợp với nhau, không khỏi càng thêm vui vẻ.
Lại thấy Ngô Hoài Phỉ vẫn ngồi bên cạnh mình, không khỏi nhẹ nhàng đẩy nàng ấy một cái, cười nói: “Các con đã biết nhau, vậy ta cũng không câu nệ đám tiểu bối các con ở cùng ta nữa, cảnh xuân ngoài lều rất hoàn hảo, nhanh thừa dịp lúc này đi ra ngoài đi dạo một chút đi."
“Nhất là ngươi, bệnh của ta là do Hoài Phỉ ngươi cứu khỏi, ngươi là ân nhân của ta, cũng là khách nhân, hôm nay không cần kiêng kỵ gì ở đây cả. Nếu ai không có mắt khiến ngươi tức giận, chỉ cần nói cho ta biết, ta làm chỗ dựa cho ngươi.”
Vệ Đàn Sinh chậm rãi nói: “Phu nhân lời ấy là thật”, hắn khẽ cười “Phu nhân yên tâm, Ngô nương tử cũng có ân với ta, ta nhất định sẽ không để nương tử bị xem thường đâu”.
Bộ dáng nói chuyện vui vẻ trước mặt An Dương Hầu, vốn là một phép lịch sự giả tạo, bây giờ vừa rời khỏi trước mặt Hầu phu nhân, tất nhiên là không thể tiếp tục duy trì.
Ra khỏi màn, không ai chủ động nói chuyện với nhau nữa.
Nhưng Cao Oánh dường như cũng không có ý muốn kết giao với Vệ Đàn Sinh và Ngô Hoài Phỉ.
Sau khi bước hai bước trong bầu không khí im lặng, Cao Khiên gật đầu với Vệ Đàn Sinh và Ngô Hoài Phỉ, muốn cáo từ.
Ngô Hoài Phỉ hiển nhiên có chút trở tay không kịp: “Lang quân và nương tử sắp rời đi rồi sao? không lâu nữa…”
Có thể là ý thức được lời nói của mình quá mức đường đột, nên đã nuốt chửng nữa sau.
Cao Khiên nhìn nàng ấy.
Bị ánh mắt của hắn ta nhìn có chút căng thẳng, Ngô Hoài Phỉ bất giác quay đầu đi.
Giọng Cao Khiên có chút nhu hòa không dễ phát hiện: “Ừ, còn có một số việc."
Sau khi thu hết cảnh tượng này vào đáy mắt, Vệ Đàn Sinh bỗng nhiên mở miệng cười nói: "Nếu lang quân có việc gì thì đi làm trước đi, lát nữa chúng ta sẽ gặp lại."
Ánh mắt Cao Khiên chuyển qua mặt Vệ Đàn Sinh, sau một lúc lâu thản nhiên nói: "Đa tạ lang quân thông cảm."
Hầu phu nhân cũng tin Phật, giao hảo với Vệ lão phu nhân, mỗi tháng nhất định sẽ có một lần gọi Vệ Đàn Sinh đến phủ tuyên truyền Phật pháp cho bà ấy.
Hôm nay nhìn thấy hắn ở đây, chỉ mong không phải hắn ta nghĩ nhiều.