Tin tức nàng rời nhà, Cao Khiên đã giúp nàng tìm cớ rồi.
Bên Lý thị cũng tìm cớ ứng phó.
Cao gia không có bao nhiêu người để ý đến nàng, Tích Thúy An an ổn ổn không xảy ra vấn đề gì.
Sau khi rời khỏi chùa Không Sơn, Cao Khiên vốn lo lắng nàng sẽ có điều bất mãn, nhưng nhìn thấy Tích Thuý vẫn vui chơi ăn uống bình thường như không có chuyện gì xảy ra, trái tim treo lơ lửng của hắn ta cũng hạ xuống.
Muội tử mình hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy, thật ra trong lòng Cao Khiên vô cùng phức tạp.
Trước khi nàng nhận tổ quy tông, vẫn luôn sống ở nông thôn, sống tùy tâm tự tại, ít dè dặt cẩn thận nơm nớp lo sợ như bây giờ.
Còn hắn ta tuy tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, nhưng đó cũng chỉ là tính cách mà thôi, trong xương cốt, hắn ta không quá coi trọng những lễ nghĩa kia.
Ngay lúc đang phân vân có nên dành chút thời gian để đưa nàng ra ngoài đi dạo hay không thì Thôi phu nhân ở An Dương Hầu phủ đã đưa thiệp mời tới phủ.
Nhìn thiệp mời màu trà vàng đất, Cao Khiên suy nghĩ một chút rồi gọi Tích Thúy tới.
“An Dương Hầu phu nhân đưa thiệp mời, dự định mùng hai tháng sau tổ chức một bữa tiệc riêng ở Hầu phủ, muội có muốn đi không?”
Nhìn thấy phản ứng của nàng có chút lãnh đạm, Cao Khiên trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: “Đi cũng không sao, sau khi muội về đến nhà chưa từng ra khỏi cửa, lần này nhân cơ hội này ra ngoài dạo chơi đi, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với buồn bực trong phủ.”
Lời Cao Khiên nói thật ra cũng không phải là không có đạo lý.
Từ khi Cao Di Ngọc trở lại Cao gia, ngoại trừ hai ngày đầu ra ngoài thường xuyên một chút, sau đó chưa từng đi dự yến hội gì.
Cao gia từng tìm phu tử và ma ma dạy nàng, Cao Di Ngọc cũng cố gắng học hỏi. Nhưng những thứ mà mười mấy năm nay thiếu xót, sao có thể nhất thời đuổi kịp được.
Có thể cảm thấy tam muội này chẳng làm được gì, là người có thân phận thấp kém, các tiểu bối cũng không thích nói chuyện với nàng.
Đứng giữa đám con cháu quý tộc đó, nàng luôn có vẻ như một người ngoài cuộc.
Những con cháu quý tộc kia được giáo dưỡng tốt.
Bọn họ ngại lễ tiết, chưa từng khinh thường Cao Di Ngọc, thái độ cực kỳ thân thiện.
Cũng chỉ có thân thiện, không có bao nhiêu người sẵn sàng kết bạn với nàng.
Về điểm này, làm sao Cao Di Ngọc lại không nhìn ra.
Nàng sẵn sàng ra ngoài một mình và theo thời gian, những người khác cũng đi theo nàng.
Nhưng Cao Khiên chưa từng nghĩ như vậy.
Mẫu thân qua đời sớm, phụ thân và đại ca không quản công việc, hắn ta là nhị ca chỉ có thể gánh vác trách nhiệm của mẫu thân.
Trong mắt hắn ta, tiểu muội này của hắn ta là độc nhất vô nhị, là một khối ngọc thô, không nên chỉ ở nhà.
Tích Thúy nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Vệ Đàn Sinh tạm thời không nắm bắt được, nàng vẫn chưa biết phải tiếp tục ở chỗ này bao lâu.
Cho dù có cố tình né tránh đến mức nào, dường như cũng không thích hợp. Dù sao cũng phải đi ra ngoài.
Vì thế bèn gật đầu đáp ứng.
Tuy nhiên, sau khi biết Tích Thúy cũng muốn đi theo, những người còn lại ở Cao gia lại có chút bất mãn.
“Nàng ta đi theo làm gì?”
Người nói chuyện là Lục nương tử Cao Oánh, nàng ta là đích nữ của Tam phòng.
Một nhà ba phòng đều làm quan trong triều, rất có quyền lực. Cao Oánh rất được Cao lão phu nhân yêu thích, nói chuyện làm việc cũng đều có chút kiêu căng, không suy nghĩ quá nhiều.
Từ nhỏ nàng ta đã sùng bái Cao Khiên, luôn thích bám sát phía sau hắn ta. Khi Cao Di Ngọc đến, Cao Oánh cảm thấy nàng đã cướp đi sự chú ý của Cao Khiên với nàng ta, nên vẫn thấy Cao Di Ngọc chướng mắt.
Lúc này, nghe thấy nàng cũng muốn dự tiệc, nhất thời bất mãn bĩu môi, trong lòng nói thầm, người như Cao Di Ngọc, giống như một cái bàn tính, đẩy một chút động một chút là sợ hãi rụt rè, mang ra ngoài cũng ngại mất mặt, nàng ta không thèm đi Hầu phủ với nàng đâu.
Bình thường loại yến hội thế này, từ trước đến nay Cao Di Ngọc đều không đi.
Họ đã quen với việc lần này, khi đột nhiên nghe tin nàng muốn đi, không chỉ Cao Oánh mà tất cả những người khác đều sửng sốt một lúc.
Từ trước đến nay Cao Oánh luôn là một ngôi sao được mọi người vây quanh, nàng ta vừa mở miệng là có người phụ họa theo, chỉ là lời nói ra không trực tiếp như Cao Oánh mà thôi.
“Sao đột nhiên Tam Nương lại muốn đi?"
"Đúng vậy, Tam muội muội có muốn suy nghĩ thêm không? Ta biết muội không có hứng thú với những trường hợp này, đến lúc đó sợ là sẽ cảm thấy không thú vị."
An Dương Hầu phu nhân Thôi thị thích làm mai.
Tiệc riêng mùng hai tháng sau, thực chất là để con cái ở độ tuổi thích hợp của mỗi gia đình dành nhiều thời gian cho nhau hơn, thúc đẩy mấy mối nhân duyên tốt. Những chuyện này không nói thẳng ra, nhưng trong lòng những người khác đều hiểu rõ.
Còn Cao Di Ngọc, sợ là nàng chẳng hiểu gì, cứ như vậy giương mắt đuổi theo.
Không, có lẽ cũng hiểu được.
Cũng không nhìn vào dáng vẻ của mình xem, trông không đẹp chút nào.
Có người cười nhạo trong lòng.
Dung mạo này của nàng mà làm nam nhân thì tuấn mỹ.
Nhưng nàng một nữ nhân trưởng thành như vậy, chính là bất nam bất nữ.
Cao gia vốn còn đang rầu rĩ vì chuyện hôn nhân của nàng, nàng thì ngược lại, mí mắt nông, dây dưa không rõ với một người làm bánh.
Cao Di Ngọc là con cháu Cao gia, có đi hay không vốn là chuyện của nàng.
Bây giờ nàng muốn đi, làm sao lại có vẻ như không biết gì?
Tích Thúy nghiêm mặt trả lời rất lễ phép, đồng thời cũng rất lãnh đạm, rất không khách khí.
Đại khái chỉ có một ý nghĩa, nàng muốn đi.
Câu trả lời đơn giản mới mẻ không chút giả vờ như thế, hết lần này tới lần khác khiến những người khác nghẹn ngào nói không ra lời.
Chưa từng thấy ai mù quáng như vậy. Cao Oánh nghẹn lời.
Nàng kiên trì muốn đi, cho dù bọn họ kinh ngạc bất mãn, cũng không có lý do gì ngăn cản.
Những người tuổi hiểu chuyện hơn một chút, chỉ có thể cười mỉa hai câu rồi hòa giải.
Tích Thúy chưa bao giờ nghĩ đến việc gây ra sự việc lớn nào trong bữa tiệc, thay đổi quan điểm của người khác về mình trong một lần, khiến tất cả mọi người bị sốc hay gì đó.
Nàng tự biết chính mình.
Nhưng vì đây là Hầu phủ nên nàng không thể lơ là được.
Nàng cũng muốn nhân cơ hội này để hiểu rõ hơn về môi trường mà nàng hiện đang ở.
Ngày xưa, lúc nha hoàn trang điểm cho Cao Di Ngọc, luôn làm yếu đi vẻ ngoài lạnh lùng cứng rắn của nàng, mặc chút xiêm y tươi mát thanh nhã.
Nhưng dung mạo Cao Di Ngọc vốn kiên cường, ăn mặc như vậy ngược lại càng thêm cổ quái, luôn có loại cảm giác Cao Khiên mặc nữ trang quỷ dị.
Tích Thúy nhìn người trong gương cảm thấy thật cay mắt, dứt khoát tự mình làm, không để nha hoàn hỗ trợ nữa.
Thay quần áo xong, đã đến lúc chọn đồ trang sức.
Nàng có rất ít đồ trang sức.
Cao gia không không thiếu chi phí ăn mặc của nàng, những thứ tiểu bối nên có, nàng cũng đều có.
Nhưng Điền Dũng Lương không chịu thua kém, tiêu tiền như nước chảy, Cao Di Ngọc vẫn luôn thay hắn ta vá lỗ thủng, hơn nữa năm ngoái Điền lão đầu buôn bán lỗ vốn, cũng là Cao Di Ngọc đưa tiền về trả nợ. Về nhà hơn một năm, nàng chẳng những không có tiết kiệm được tiền bạc gì, trang sức Cao gia cho cũng cầm cố không ít, tất cả đều gửi về nhà cha mẹ nuôi.
Tích Thúy không tìm được đồ trang sức phù hợp nên nàng chỉ có thể buộc một sợi dây màu đỏ bằng chỉ bạc trên búi tóc của mình.