Tích Thúy trầm mặc đi theo phía sau bọn họ.
Từ đầu đến cuối, Vệ Đàn Sinh không hề nhìn nàng lấy một cái.
Có lẽ là nhìn rồi.
Nhưng ánh mắt của hắn xa cách, nhìn nàng chẳng khác gì nhìn cỏ cây trong núi này.
Hắn đang giận nàng, Tích Thúy nhớ rõ dáng vẻ tức giận của Vệ Đàn Sinh.
Hắn ta giống hệt như khi còn nhỏ, ánh mắt xa cách, không để ý tới người khác, lãnh đạm như băng.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay quả thực là lỗi của nàng, chính nàng đã khiến Ngô Hoài Phỉ phải gánh chịu tai họa vô lý này.
Nhưng Tích Thúy không có thời gian nghĩ đến chuyện này, nàng cảm giác được cánh tay đau rát, cổ tay giống như sắp trật khớp.
Tích Thúy nhíu mày.
Có thể trên người nàng đang chảy máu ở đâu đó, nhưng không biết cụ thể ở chỗ nào, đợi sau khi trở về nàng phải kiểm tra một chút.
Vẫn là Tuệ Như tiểu hòa thượng nhìn ra chật vật của nàng, thấp giọng hỏi: “Cao lang quân, người không sao chứ."
Tích Thúy lắc đầu: “Vết thương nhỏ thôi."
Trở lại khách đường, Tích Thúy múc chậu nước, cởϊ qυầи áo ra.
Lúc trước vì giữ chặt Ngô Hoài Phỉ, nên nhào tới nhào quá nhanh, hơn nữa áo xuân mỏng manh, khuỷu tay và đầu gối đều bị đá trên mặt đất cọ rách da, chảy chút máu.
Lúc đó không để ý, nhưng bây giờ bắt đầu cảm thấy đau hết lần này đến lần khác.
Cũng may đều là vết thương nhỏ.
Xử lý một chút, Tích Thúy liền mặc quần áo vào, tìm một chiếc thắt lưng mới để buộc vào.
Vật lộn gần hết đêm, nàng thực sự mệt mỏi nên ngã xuống giường rồi nằm ngửa mà ngủ.
Ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau, đến buổi tối Tích Thúy đi trai đường tình cờ lại gặp phải Ngô Hoài Phỉ.
Đêm nay trong chùa ăn cháo, cháo là do Ngô Hoài Phỉ và đầu bếp nấu cùng nhau, nói muốn xin lỗi tối hôm qua đã gây phiền toái cho mọi người.
Tài nấu nướng của nàng ấy rất tốt, nấu ăn rất ngon.
Món cháo hôm nay được nàng ấy nấu cẩn thận, hoàn toàn là món chay nhưng lại rất ngon và mềm.
Tích Thúy thuận miệng hỏi thương thế của nàng.
“Đều là vết thương nhỏ, hôm nay đều đã tốt hơn rồi."
“Vậy là tốt rồi.”
“Đúng rồi.”Ngô Hoài Phỉ nhẹ giọng nói: “Thắt lưng của lang quân ta cất rồi, đợi ta giặt sạch sẽ trả lại cho lang quân."
“Không cần phiền toái như vậy, thắt lưng này ta không cần, cô cứ giữ đi.”
Trong mắt Ngô Hoài Phỉ hiện lên một tia mất mát khó phân biệt, chỉ có điều Tích Thúy không phát hiện ra.
Khi nàng chuẩn bị rời đi, Ngô Hoài Phỉ lại gọi nàng lại, xoay người lấy ra một hộp thức ăn, nhờ nàng giúp đưa hộp thức ăn này cho Vệ Đàn Sinh.
"Vệ tiểu sư phụ còn đang học buổi tối, thân thể hắn yếu ớt, cháo này ta bỏ thêm vài vị dược liệu, ích khí bổ huyết, phiền lang quân chuyển cho hắn."
“Vì sao không tự mình đi?"
Ngô Hoài Phỉ lắc đầu: "Nam nữ khác biệt, ta đích thân tới đó không tiện."
Có vẻ như Ngô Hoài Phỉ thực sự đã nhận thấy tình cảm của Vệ Đàn Sinh dành cho nàng ấy.
Tính tình nàng ấy ôn hòa, thông minh, không muốn làm cho người ta áp lực, ngay cả lúc từ chối Vệ Đàn Sinh trong sách, cũng dùng một loại phương thức tương đối hàm súc.
Tuy rằng hàm súc nhưng lại quả quyết và không bao giờ trì hoãn.
Tích Thúy nhận cháo: “Được, ta đi đây."
Ngô Hoài Phỉ do dự: "Luôn cảm thấy, hình như Cao lang quân có chút khác biệt".
"Khác biệt chỗ nào?"
“Không nói rõ được." Ngô Hoài Phỉ cười nhạt: “Lúc đó lang quân không giống bây giờ."
Lúc trước khi nàng nhìn thấy Cao Khiên, đã là nửa đêm.
Đêm khuya yên tĩnh, mây trên trời che khuất ánh sao, khiến trời trở nên tối tăm.
Nàng ấy vừa đi khám về, liền giẫm phải thứ gì đó mềm mại.
Ngô Hoài Phỉ hoảng sợ, vội cúi người xuống xem xét, lúc này mới phát hiện là một người, là một nam nhân cả người đầy máu. Mặt như tờ giấy vàng, môi mỏng mím chặt thành một đường, hiển nhiên bị thương rất nặng.
Nàng ấy nhanh chóng ngồi xổm xuống xử lý vết thương cho hắn ta, đỡ hắn ta trở về chỗ ở của mình.
Lúc ấy chỉ cảm thấy người này quả thực lạnh lùng, không thích nói chuyện.
Bây giờ......
Bây giờ tiếp xúc thường xuyên hơn, mới nhận ra nội tâm hắn ta dịu dàng nhưng lại không giỏi thể hiện mà thôi.
Mang theo hộp thức ăn, Tích Thúy tìm được Vệ Đàn Sinh ở thiền đường.
Vòng qua vách chính, trên cửa rủ xuống một tấm vải, mặt trên treo một tấm bảng gỗ, sách có hai chữ "Phóng tham".
Thiền đường lúc này đã trống không, tăng nhân đều đã đi Trai đường dùng bữa, duy chỉ có Vệ Đàn Sinh còn ở bên trong tham thiền ngộ đạo.
Mấy ngày hôm trước hắn vẫn luôn tiếp đãi Ngô Hoài Phỉ, phụng dưỡng Thiện thiền sư, nửa đêm hôm qua dường như không chợp mắt, mãi cho đến tối hôm nay mới rảnh rỗi đến thiền đường tham thiền.
Lúc Tích Thúy đi vào, hắn đang ngồi đả tọa trên ghế hương xuân dán tên hắn.
Trong thiền đường trống trải, gió núi cuốn lên màn vải, thổi vào bốn góc phòng, ngọn nến bốn góc khẽ lay động.
Tượng Phật Dược Sư được thờ ở chính điện có khuôn mặt hiền lành, ôn hòa.
Ánh nến phản chiếu trên mặt hắn, sáng lên như ngọc, lung linh lấp lánh.
Giữa lư hương có một tấm bia trí tuệ có ghi: “Trí tuệ của quần chúng tùy vào một người. Nếu bỏ qua sẽ bị khiển trách”.
Trong phòng yên tĩnh, làm nổi bật tiếng bước chân của nàng.
Vệ Đàn Sinh ngồi xếp bằng trên ghế hương xuân, giống như đang ngủ.
Tích Thúy biết hắn không ngủ.
Không quấy rầy hắn, Tích Thúy ra khỏi phòng dựa vào cửa, ôm ngực chờ hắn kết thúc thiền định.
Rất kỳ quái, tiểu nam hài bẩn thỉu trên núi Biều Nhi trước đây, lại xuất gia làm đại hòa thượng.
Bốn phía rất yên tĩnh, nàng có thể nghe được gió thổi qua rèm, ngửi thấy từng đợt hương thơm từ trong thiền đường truyền đến.
Đêm đã khuya.
Tích Thúy cảm thấy hơi buồn ngủ sau khi chờ đợi.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Vệ Đàn Sinh rốt cuộc cũng bước ra.
“Cao lang quân?”
Tích Thúy mơ màng mở mắt, hai mắt mờ mịt giống như thấy được một đôi mắt màu đen sẫm nặng nề, trong mắt hiện lên một tia mỉa mai.
Trời lạnh thấu xương.
Tích Thúy hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng trong nháy mắt, lời mỉa mai này biến mất không dấu vết, biến thành nụ cười dịu dàng thường ngày của hắn.
Như thể lời mỉa mai vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.
Tích Thúy lắc lắc đầu, nhấc hộp thức ăn lên, đưa đến trước mặt Vệ Đàn Sinh: “Này." "Đây là?" Hắn giương mắt.
Ngô nương tử muốn ta chuyển dược thiện cho ngươi.”
Vệ Đàn Sinh nhận lấy hộp thức ăn, vẻ mặt không nói rõ là tâm trạng gì, hắn mỉm cười: “Phiền lang quân đi một chuyến rồi.”
Trải qua chuyện ngày hôm qua, Tích Thúy cũng không rõ nên dùng thái độ gì đối mặt với Vệ Đàn Sinh.
Thấy hắn nhận lấy hộp thức ăn, liền chuẩn bị cáo từ.
Nhưng Vệ Đàn Sinh lại chủ động gọi nàng lại, mang theo hộp thức ăn, bình tĩnh hỏi, "Lang quân có thể cùng ta đi Liêu phòng nghị luận một chút không?"
Phật châu trên cổ tay hắn vang lên.