Vệ Đàn Sinh đang ngồi quỳ trước một chiếc bàn thấp châm trà.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo cà sa màu xanh ngọc, tăng bào rộng rãi, mặt mày trấn tĩnh.
Tích Thúy ngồi xuống đối diện hắn: “Tiểu sư phụ gọi ta tới đây có chuyện gì?"
Hôm nay ta tới tìm Cao lang quân: “Hắn dừng một chút, ánh mắt xanh biếc nhìn thẳng về phía Tích Thúy"...... Không, hẳn phải nói là nói Cao nương tử, đúng là có chuyện quan trọng cần nói.”
Tích Thúy không đặc biệt ngạc nhiên.
Hắn là người thông minh đa nghi như vậy, nàng vốn là không trông cậy vào việc ngụy trang của mình có thể giấu diếm được hắn.
Nàng chỉ là không ngờ, nếu mấy ngày nay Vệ Đàn Sinh vẫn luôn phối hợp diễn trò với nàng, tại sao lại chọn ngày hôm nay để làm rõ thân phận của nàng.
Lòng Tích Thúy trầm xuống.
Có phải vì chuyện hôm qua?
“Sao ngươi nhìn ra được?”Tích Thúy trầm mặc trong chớp mắt, hỏi.
“Trước đó vài ngày, ở trước điện, ta và nương tử và Cao lang quân từng có duyên gặp mặt một lần.”
Hắn nhớ rõ lần gặp mặt ấy? Chẳng lẽ hắn biết Cao Khiên?
Điều này ngược lại làm cho Tích Thúy có chút kinh ngạc: “Vậy ngày đó ở cổng núi lần đầu tiên nhìn thấy ta, ngươi đã nhận ra?"
Vệ Đàn Sinh không phủ nhận, nói tiếp: "Ta không biết nương tử là vì nguyên nhân gì, muốn giả làm lệnh huynh đến chùa Không Sơn, ta không có ý định can thiệp vào chuyện của nương tử."
“Sở dĩ hôm nay ta tìm nương tử tới đây nói chuyện”, hắn bình tĩnh nói: “Là vì mời nương tử xuống núi."
Tích Thúy nhíu mày: "Vì sao?"
Vệ Đàn Sinh không trực tiếp trả lời nàng.
“Ta nghe nói, hôm qua bởi vì nương tử nhìn thấy một vị nữ khách hành hương, lúc này mới vội vàng vội vàng trốn vào núi rừng, mà vị nữ khách hành hương kia chính là đến từ Cao gia, xem ra chuyện nương tử rời nhà, nhất định là gạt người nhà."
“Nương tử rời nhà lâu ngày, cũng là thời điểm rời đi, dù sao trong chùa miếu cũng không có đạo lý tăng nhân ở chung với nữ nhân."
Vệ Đàn Sinh nói không khách khí.
Thân thể Tích Thúy cứng đờ: “Lời này của tiểu sư phụ có ý gì?”
Gió đêm lùa vào qua khung cửa sổ hé mở.
Nương theo tiếng phật châu va chạm, tăng nhân nhu hòa than nhẹ.
“Nương tử còn không hiểu sao?"
“Nương tử gạt người nhà rời nhà, chẳng những tạo thành phiền phức cho người nhà, còn tạo thành phiền toái cho chư vị đồng tu trong chùa."
“Người thân không gặp được nương tử chắc chắn sẽ lo lắng, mà nương tử giả làm nam nhân lẻn vào chùa, một khi bị lan truyền ra ngoài chắc chắn sẽ thu hút vô số lời đồn nhảm nhí về nhà chùa, về nương tử và về Cao gia.”
Môi hắn nhạt mà mỏng, khi nói lời này, hơi giương lên nhìn như ôn hòa từ bi thực ra lại lạnh lùng mỉa mai: “Cao nương tử khư khư cố chấp, có từng nghĩ đến cảm nhận của người khác không?"
Hắn cúi đầu, khi cúi xuống tỏ ra rất khiêm tốn, tựa như đệ tử khiêm tốn nhất của Phật Đà. Nhưng lời nói ra từ miệng lại sắc bén như dao.
Nếu như trước mặt thật sự là một cô nương mười lăm tuổi, có lẽ sẽ bị hắn chém đến mức mình hả đầy thương tích.
Nhưng Tích Thúy thì không.
Trong lòng nàng chỉ chậm rãi dâng lên một loại ý niệm "Quả nhiên là thế".
Vệ Đàn Sinh đang trách nàng làm Ngô Hoài Phỉ bị thương.
Trong sách, cũng từng có một tình tiết Vệ Đàn Sinh và Cao Khiên tranh chấp, nguyên nhân cũng là do Cao Khiên không bảo vệ tốt Ngô Hoài Phỉ.
Vệ Đàn Sinh rất quan tâm nữ chính, nếu vì chuyện ngày hôm qua mà giận nàng, cũng là chuyện thường tình.
Tích Thúy rũ mi xuống.
Một cô nương mười lăm tuổi, đối mặt với loại chỉ trích này, sẽ có phản ứng gì?
Vệ Đàn Sinh đang nhìn nàng.
Sự bình tĩnh của nàng trong tình huống này có vẻ hết sức cổ quái.
Đắm chìm trong tầm mắt Vệ Đàn Sinh, Tích Thúy quay mặt, nhìn về phía ngọn nến đang nhảy múa trên bàn, nhìn qua hình như đang ngẩn ngơ xuất thần vì lời nói của Vệ Đàn Sinh.
Mãi cho đến khi nhãn cầu của nàng cảm thấy đau nhức và nước mắt sinh lý cuối cùng cũng trào ra, Tích Thúy mới thu hồi ánh mắt và ngước mắt lên.
Tựa như một cô nương trẻ tuổi không chịu nổi bị chỉ trích, cánh môi đang nhẹ nhàng phát run, khóe mắt cũng đang rơi lệ.
“Việc này, đúng là ta suy nghĩ không chu toàn.”
Đối diện không có động tĩnh gì.
Một khi nước mắt rơi, phần còn lại trở nên dễ dàng hơn.
Tích Thúy nhìn nước mắt trên bàn, thấp giọng nói: “Nếu tiểu sư phụ không nói, thì sẽ không có ai biết."
Hắn lẳng lặng nhìn nàng rơi lệ.
Những những giọt nước mắt rơi xuống má nàng từng giọt, bị ánh nến chiếu rọi, tản ra chút ánh sáng nhạt trong suốt.
Trong lòng Vệ Đàn Sinh khẽ động, đôi mắt xanh lam lóe lên tia sáng.
“Vì sao nương tử phải khóc?”
Đôi mắt hắn vốn có chút lãnh đạm, phản chiếu ánh nến nhảy nhót, lại tăng thêm vài phần xinh đẹp cổ quái.
“Giấy không gói được lửa. Nếu ta có thể nhìn ra, sau này nhất định cũng có người khác có thể nhìn ra. Ta có thể giúp nương tử giấu diếm được nhất thời, nhưng không thể giúp nương tử giấu diếm được cả đời. Xuống núi lúc này, đối với nương tử cũng là chuyện tốt.”
"Chỉ vì nguyên nhân này?”Tích Thúy hỏi lại “Hay là bởi vì Ngô nương tử? Bởi vì đêm qua ta liên lụy tới Ngô nương tử, nên tiểu sư phụ mới bảo ta xuống núi. "
"Đúng vậy.”Vệ Đàn Sinh cụp mắt vuốt chén trà sứ trắng bên cạnh, thẳng thắn thành khẩn đến không ngờ
“Bây giờ nương tử bao nhiêu tuổi?”Hắn làm như vô tình hỏi ngược lại.
“Mười lăm”
“Mười lăm tuổi, cũng nên hiểu chuyện.”
Hắn khép hờ hai mắt, lại mở mắt ra, đôi mắt tươi đẹp kia hàm chứa chút ý tứ từ trên cao nhìn xuống, lời nói phun ra chẳng những không vì nước mắt của nàng mà cố ý trở nên dịu dàng, ngược lại càng thêm lạnh lùng sắc bén hơn.
“Không phải ta cố ý.”
Tích Thúy mím môi.
“Ta cũng tin nương tử không cố ý."
“Nhưng nếu không phải nương tử, sao có thể xảy ra rất nhiều chuyện hôm qua, bởi vì nương tử tùy hứng làm bậy, nên hôm qua đã liên lụy đến Ngô nương tử.”
Vệ Đàn Sinh nhìn ánh mắt của nàng, giống như đang nhìn một hài tử không hiểu chuyện, nhu tình như nước, lại hàm chứa ý khiển trách lạnh lùng nhàn nhạt, thậm chí là ác ý vô cớ.
“Vì sao ngươi vẫn không hiểu?”
Tích Thúy nắm chặt ngón tay.
Khi ngọn nến sắp tắt, khuôn mặt của Vệ Đàn Sinh nửa sáng nửa tối.
Về nửa sáng, trông hắn thực sự giống như một vị Bồ Tát nhỏ từ bi và hiền lành.
Về nửa tối, lại giống như Tu La Ngạ Quỷ.
Đôi môi trơn bóng dùng những lời lẽ đẹp đẽ dịu dàng nhất, phun ra lưỡi dao sắc bén cắt đứt xương thịt.