Hai mày Tích Thúy nhảy dựng lên, không hề nghĩ ngợi, nhào tới giữ chặt cổ tay Ngô Hoài Phỉ, thấp giọng quát to: “Nắm chặt!”
Dù rằng sức nàng mạnh, nhưng kéo một người vẫn có phần lao lực.
Trên người truyền đến một trận đau rát, có lẽ là do những viên đá trên mặt đất mài rách da.
Tích Thúy không dám buông tay, chỉ có thể cắn răng chống đỡ.
Ngô Hoài Phỉ cũng cố gắng phối hợp với động tác của nàng.
Mất chín trâu hai hổ mới vớt được Ngô Hoài Phỉ lên.
Cả người nàng ấy kiệt sức và run rẩy. Tích Thúy đỡ nàng ấy ngồi xuống, hỏi: “Bị thương ở đâu?"
Ngô Hoài Phỉ cúi đầu nói: “Lòng bàn tay."
Lúc này, ánh mắt Tích Thúy đã thích nghi với bóng tối.
Nàng cúi đầu nhìn, lòng bàn tay Ngô Hoài Phỉ có thể đã bị tảng đá bén nhọn nhô lên cắt rách.
Sờ vào ấm áp và chảy máu rất nhiều.
Tích Thúy cau mày, cởi thắt lưng bên hông ra, nâng tay nàng ấy lên quấn vài vòng.
Hôm nay quần áo của nàng mới được thay nên khá sạch sẽ, hơn nữa lúc này cũng không có băng gạc để băng bó vết thương nên nàng đành phải làm vậy.
Nếu không quấn lại, nàng có chút lo lắng mùi máu có thể sẽ hấp dẫn dã thú đến đây.
Ngô Hoài Phỉ dường như có chút không được tự nhiên, ngón tay hơi siết chặt, muốn rút ra ngoài, tim đập như trống bỏi vang lên thình thịch, trên mặt lại dâng lên một luồng nhiệt khí.
Chỉ là Tích Thúy không có để ý.
Ngô Hoài Phỉ ngã không nhẹ, có vết xe đổ này, Tích Thúy không muốn đi xung quanh thăm dò khu vực xung quanh nữa.
Vừa rồi nàng cũng thấy rồi, không tìm ra đường ra, tốt nhất nên thành thật ở lại đây thì hơn.
Hai người im lặng đợi một lát, Ngô Hoài Phỉ đột nhiên hỏi: “Cao Khiên, huynh có lạnh không?"
“Cô khoác đi, ta không lạnh."
Thiếu nữ bên cạnh dường như nghĩ tới điều gì đó, do dự chạm vào Tích Thúy, kéo áo khoác rũ ra rồi khoác một nửa lên người Tích Thúy.
Tích Thúy kinh ngạc nhìn sang.
Ngô Hoài Phỉ cụp lông màyngoan ngoãn nhìn chằm chằm dưới chân, tập trung vào đó như thể dưới chân có thứ gì đó rất đẹp.
Hai người ở trong bóng tối, cùng khoác một bộ quần áo, lẳng lặng chờ một hồi lâu.
Cuối cùng trong rừng cũng xuất hiện từng ngọn nến mơ hồ.
Cành lá và bụi cây bị đẩy ra, có người mang theo đèn l*иg, giẫm lên cành khô lá rụng, rốt cục tìm được các nàng.
“Thì ra các người ở đây, khiến chúng ta dễ tìm thấy.”Tăng nhân cầm đầu nhìn thấy các nàng thì thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Hoài Phỉ trả lại quần áo cho Tích Thúy, muốn đứng lên.
Nhưng vết thương ở chân của nàng ấy lại nặng thêm, đột nhiên đứng không vững. Tích Thúy đang muốn đỡ nàng, nhưng có người lại giành trước nàng một bước.
Đó là Vệ Đàn Sinh.
Hắn xách theo đèn l*иg, cũng đi theo những người khác để tìm người.
Sau khi từ chỗ Thiện thiền sư trở về, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tích Thúy và Ngô Hoài Phỉ, hắn gọi thêm mấy người cầm theo đèn l*иg đi dọc theo đường núi để tìm.
Vệ Đàn Sinh nhìn Ngô Hoài Phỉ không chớp mắt, vẻ mặt không rõ là vui hay giận.
Ánh nến trong đèn l*иg làm nổi bật thiếu nữ, thân hình nàng ấy đơn bạc, dưới chân đứng không vững, sắc mặt đều lạnh đến mức hơi xanh xao.
Tích Thúy: "Vệ tiểu sư phụ."
Vệ Đàn Sinh dường như không nhìn thấy nàng, đi ngang người nàng, đi thẳng về phía Ngô Hoài Phỉ.
Hắn đưa một tay về phía Ngô Hoài Phỉ: “Ngô nương tử?"
Được Vệ Đàn Sinh đỡ lấy, Ngô Hoài Phỉ đứng lại, cảm thấy hơi khó hiểu không thể giải thích được.
Nhận ra sự kháng cự của nàng ấy, tăng nhân thanh nhã kia liền buông lỏng nàng ấy ra.
“Đứng vững không?”Vệ Đàn Sinh hỏi.
“Không sao.”
Ngay khi Vệ Đàn Sinh buông nàng ra, Ngô Hoài Phỉ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng có thể nhìn ra Vệ tiểu sư phụ đối với mình không tầm thường. Chẳng qua hắn là người ngoài cuộc, còn nàng ấy không hề có bất kỳ suy nghĩ nào khác về hắn.
Không phải trước đây chưa có ai bày tỏ tình cảm với cô. Trong nhiều năm hành nghề y, cô đã gặp rất nhiều người và chiếm được cảm tình của một số thiếu niên lang. Chỉ là không ai trong số họ giống như vị Vệ tướng công này.
Vị Vệ tiểu sư phụ này, hành vi phù hợp lễ tiết, dường như khiến người ta không thể lần ra dấu vết.
Khiến cho nàng ấy thẳng thừng từ chối thì không phải, uyển chuyển nhắc nhở cũng không xong.
Tâm ý của hắn, nàng ấy không thể tiếp nhận, chỉ cảm thấy khổ não.
Tuệ Như vỗ ngực cười nói: “Doạ chết ta rồi, trên núi này có không ít sói hoang, Cao thí chủ và Ngô đại phu lần tới đừng nên đi xa như vậy nữa nhé!”
"Lại nói tiếp, sao hôm nay thí chủ lại đến đây?"
Tích Thúy hàm hồ nói: “Chỉ là thấy cảnh sắc rất đẹp, đi cùng với Ngô nương tử lưu luyến quên đường về, nên càng ngày đi càng sâu hơn."
Tích Thúy khen cảnh sắc chùa Không Sơn, Tuệ Như tiểu sa di có chút kiêu ngạo, cười nói: “Lúc nào ngắm cũng được nhưng lần sau muốn ngắm thì thí chủ cần phải chú ý, nhớ chọn buổi sáng nhé."
Rốt cuộc cũng tìm được các nàng, đoàn người đi vòng theo con đường cũ.
Chỉ là Ngô Hoài Phỉ bị thương trong người, dường như bước đi không nổi.
Không ngờ Vệ Đàn Sinh lại ngồi xổm xuống, trực tiếp ôm lấy nàng ấy.
Ngô Hoài Phỉ chưa kịp phản ứng, đã bị ôm vào lòng.
“Tiểu sư phụ!”
“Sư thúc!”
Nàng ấy và Tuệ Như đồng loạt kêu lên sợ hãi.
Ngô Hoài Phỉ xấu hổ mặt đỏ bừng, vội vàng nhìn Tích Thúy một cái, lại hạ mắt: “Vệ tiểu sư phụ thả ta xuống, chân ta không sao, còn có thể đi được......"
Vệ Đàn Sinh mặt mày không thay đổi, giọng nói nhu hòa: “Lúc trước ta mời nương tử tới đây, hôm nay nương tử bị thương, đều là do ta chiêu đãi không chu toàn, là lỗi do ta, vả lại cho ta làm trâu làm ngựa vì nương tử, cũng dễ tiêu tan chút tội nghiệt."
Ngô Hoài Phỉ: "Nhưng... chuyện này...... dù sao cũng không phù hợp lễ nghi."
Vệ Đàn Sinh vẫn ôn nhu như cũ, chỉ là bước chân không hề chậm lại hay do dự: “Tiểu tăng là hòa thượng, nương tử còn sợ những thứ này sao?"
"Tiểu sư phụ, chân của ngươi”
“Nhiều năm như vậy ta đã quen rồi, không sao đâu."
Tuệ Như trợn tròn mắt như hạch đào: “Sư thúc, những lời Ngô nương tử nói cũng không phải là không có đạo lý.”
Vệ Đàn Sinh nhàn nhạt nhìn hắn ta một cái: “Tuệ Như, con bị ám ảnh rồi."
Cái nhìn này, Tuệ Như tiểu hòa thượng rùng mình một cái, vội vàng cúi mắt, vội vàng niệm phật hiệu.