Không ngờ lúc này Vệ Đàn Sinh lại chạy tới, Tích Thúy nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy khăn tắm đặt bên cạnh thùng, vừa lau người vừa nói: “Chờ một chút, ta tới ngay."
Có lẽ là nghe thấy tiếng nước ào ào khi nàng đứng dậy, ngoài cửa yên tĩnh một chút.
Tích Thúy lau lung tung vài cái, mặc xiêm áo vào rồi mở cửa cho hắn.
Lúc này trang điểm lại đã quá muộn, nàng cũng chỉ có thể hy vọng Vệ Đàn Sinh sẽ phớt lờ nàng, đừng quá chú ý đến khuôn mặt này của nàng.
Cửa vừa mở, hắn đứng ở trước cửa, có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy dáng vẻ tóc tai bù xù của Tích Thúy.
Lại nhìn vết nước đọng trên mặt đất thì nhanh chóng hiểu ra.
“Xin lỗi”hắn hỏi: “Tiểu tăng quấy rầy thí chủ rồi sao?”
“Không sao, vỗn dĩ ta cũng sắp tắm xong rồi, tiểu sư phụ vào trong rồi nói."
Nghênh đón Vệ Đàn Sinh vào nhà, sắp xếp cho hắn ngồi xuống.
“Có lẽ tiểu tăng mắt vụng.”Vệ Đàn Sinh lại dừng bước, nhìn nàng một cái “Dường như hôm nay Cao thí chủ có chút không giống với ngày thường."
Vì thay xiêm áo vội vàng nên Tích Thúy không kịp lau tóc. Mái tóc đen ướt xõa xuống vai, ướt đẫm vai, mơ hồ có thể nhìn thấy làn da trắng ngần của nàng bên trong lớp áo
“Có sao?”Tích Thúy bình tĩnh hỏi.
Vệ Đàn Sinh nhìn nàng một lúc.
Tích Thúy trấn tĩnh nhìn lại.
Hắn thu hồi tầm mắt, mỉm cười nói: “Có lẽ là ta nhìn lầm rồi."
Tích Thúy nhìn thấy trên tay hắn đang cầm một quyển kinh.
Nhận thấy tầm mắt của Tích Thúy, hắn mỉm cười nói: “Đây là kinh văn ta từng sao chép."
Tích Thúy nhận lấy, lật qua lật lại, chữ viết mạnh mẽ xinh đẹp tuyệt trần, linh động phong lưu.
“Đúng là chữ đẹp.”Tích Thúy hỏi: “Tiểu sư phụ có thể cho ta mượn một chút không?”
Vệ Đàn Sinh đồng ý.
Lúc này đây hắn giảng kinh, Tích Thúy nghe rất chăm chú, hơi chống cằm, ngồi một cách khí thế hào sảng, sợi tóc hỗn độn dán lên trán, dưới lông mày đen mắt sáng như đuốc. Nhưng xét theo biểu cảm và cử động của nàng thì không có chút nữ tính nào cả.
Nhất là vẻ mặt hết sức nghiêm túc, không có một tia bối rối và ý đồ che giấu.
Trong miệng tuy giảng kinh, nhưng ánh mắt Vệ Đàn Sinh lại nhìn nàng vài lần rồi rời đi.
Tích Thúy: Bề ngoài vững như thái sơn, nhưng thực ra bên trong lại hoảng hốt.
Thái độ của Vệ Đàn Sinh khiến nàng đoán không ra.
Nói hắn phát hiện, nhưng biểu hiện của hắn lại không giống như đã phát hiện.
Nói hắn không phát hiện ra, nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng giống như luôn có vài phần ý tứ dò xét.
Dù thế nào đi nữa, Tích Thúy cũng không muốn tiết lộ giới tính thật của mình sớm như vậy.
Chỉ có thể diễn kịch.
Xem ai diễn xuất tự nhiên nhất.
Bài kinh hôm nay đã giảng xong rất nhanh, hiếm khi thấy Vệ Đàn Sinh không vội rời đi.
"Ngày mai trong chùa có một số việc, thứ lỗi cho ta không thể giảng kinh cho thí chủ được, mong thí chủ chớ trách tội."
Tích Thúy: "Tiểu sư phụ ngày mai có việc thì đi làm việc của mình đi, còn vài ngày nữa mới đến sinh Nhật bà bà, không vội."
“Mạo muội hỏi một câu, ngày mai tiểu sư phụ phải làm chuyện gì?"
Vệ Đàn Sinh nhếch môi, hời hợt phun ra hai chữ: “Gánh phân"?
"?”
Tích Thúy còn tưởng rằng mình nghe lầm: “Gánh phân?
Vệ Đàn Sinh giải thích: “Thùng phân đã đầy, rau ngoài ruộng cần bón phân. Ngày mai đến lượt ta đi gánh phân.”
“Trông Cao thí chủ có vẻ rất ngạc nhiên?”
Vệ Đàn Sinh: “Mỗi lần trong mùa nông nghiệp bận rộn, tất cả mọi người từ trụ trì đến hòa thượng bình thường như chúng tôi đều phải cuốc cỏ, gánh phân, cày và trồng trọt để tự kiếm sống.”
Nàng khá bất ngờ, nàng thật không ngờ Vệ Đàn Sinh lại đi gánh phân và bón phân.
Dù sao, sau khi gặp lại Vệ Đàn Sinh, Tích Thúy thấy dáng vẻ hắn trông rất bình tĩnh và điềm đạm.
Nói dễ nghe một chút là có chút khí chất nam thần, nói khó nghe một chút là đang giả vờ như mình 30 tuổi.
Tích Thúy: "Ta tưởng tiền hương khói trong chùa đủ rồi."
“Tiền hương khói trong chùa chỉ duy trì chi phí tu sửa cơ bản của chùa, trụ trì không muốn tăng nhân sử dụng."
Điều đó thật khốn khổ.
Chẳng mấy chốc, không cần nàng tưởng tượng, Tích Thúy đã nhìn thấy Vệ Đàn Sinh đang gánh phân.
Thiện thiền sư bị bệnh do Ngô Hoài Phỉ chăm sóc đang nằm trên giường dưỡng bệnh, tòa nhà đầu tiên trong chùa gõ nhịp, trong chùa bất kể già trẻ tôn ti đều đi ra ngoài gánh củi, thuận tiện làm việc đồng áng mấy ngày hôm trước trời mưa làm chậm trễ.
Mưa mấy ngày, măng xuân sau cơn mưa mọc ra một đợt, có thể thu hoạch cây tể thái, rau diếp, đậu hà lan, cỏ dại mọc ra không ít, đất cũng cần phải cày xới.
Vệ Đàn Sinh nói không sai, chùa Không Sơn tuy có nhiều tiền hương khói, nhưng trong chùa vẫn nhấn mạnh phải tự làm việc và nuôi sống bản thân, về phần tiền quyên góp thì lấy ra tu chỉnh tượng Phật, bố thí cho dân chúng. Việc ăn uống trong chùa đều dựa vào hai bàn tay tăng cần cù lao động làm ra.
Thủ tọa vừa lên tiếng, ngày hôm sau đã thấy một lượng lớn các tăng nhân khiêng cuốc cầm liềm, cuộn ống tay áo cà sa rộng thùng thình lại, đi xuống đất một cách bình dị gần gũi.
Toàn bộ chùa Không Sơn rơi vào bầu không khí sôi động của nghề nông bận rộn.
Tích Thúy rất mạnh mẽ, không hề nhàn rỗi mà đi theo bọn họ.
Lúc đầu còn có chút không quen thuộc. Nhưng việc chặt củi có thể học được trong nháy mắt, nhìn qua một lần Tích Thuý đã ghi nhớ trong lòng, tay vung đao xuống hai ba nhát, đã chặt cành cây rơi sạch sẽ.
Sau đó gom những cành cây rải rác lại với nhau, buộc từng cành lại, khiêng lên lưng rồi cõng về chùa.
Tăng nhân đi cùng nàng lau mồ hôi, cười nói: Không ngờ Cao thí chủ lại bình dị gần gũi như vậy."
Hôm nay thời tiết tốt, có nhiều ánh nắng. Sau khi Tích Thúy chất củi trở lại trai đường, nàng nhìn thấy các hòa thượng trong chùa đang lấy một ít củ cải và táo tàu ra phơi khô.
Lúc Tích Thúy nhìn thấy Ngô Hoài Phỉ, nàng ấy đang giúp phân loại lá cây.
Nàng ấy quỳ trên mặt đất, khom lưng, không chê bẩn cũng không chê mệt, cứ tự mình làm.
Bên cạnh nàng ấy còn có một tăng nhân trẻ tuổi cũng đang giúp đỡ.
Nhưng hắn ta ở quá gần, Ngô Hoài Phỉ liên tục né tránh mà không để lại dấu vết, nhưng tăng nhân này lại đến gần.
Thấy thế, Tích Thúy trực tiếp đi tới.
“Có cần ta giúp không?” Tích Thúy hỏi.
Vừa nghe thấy giọng nói của nàng, Ngô Hoài Phỉ đột nhiên ngẩng mặt lên.
“Cao lang quân?”
Tích Thúy liếc mắt nhìn tăng nhân kia.
Mặc dù hắn ta mặc tăng bào, cạo trọc đầu, nhưng khí chất quanh thân lại cực kỳ cầu bơ cầu bất. Trên mặt hắn ta lộ ra nụ cười, giống như thập phần thân mật, nhưng một đôi mắt lại giống như dính chặt vào Ngô Hoài Phỉ.
Tích Thúy vừa đến, thấy vẻ mặt nàng lạnh như băng, cố ý che chở Ngô Hoài Phỉ, tăng nhân này cũng coi như thức thời, trêu chọc vài câu rồi rời đi.
Tích Thúy nhìn hắn ta đi xa, nhíu chặt mày.
Tăng nhân vừa đi, Ngô Hoài Phỉ liền nói với nàng một câu cảm ơn.
Tích Thúy không hỏi nhiều, nàng cũng không có ý nhiều lời. Dù sao chuyện quấy rối tìиɧ ɖu͙© này cũng không đáng nhắc tới.
“Để ta giúp cô.” Tích Thúy ngồi xổm xuống.
“Tay lang quân bị sao vậy?”
Tích Thúy cúi đầu, lúc đốn củi trên tay nàng bị cành gai đâm đầy máu.
“Không sao.”
“Huynh chờ một chút.”Ngô Hoài Phỉ mở hòm thuốc nàng ấy vẫn tiện tay mang theo ra, lấy từ bên trong ra một bình sứ nhỏ màu đỏ, xử lý sạch sẽ vết thương, rắc một ít thuốc lên đó.
Tay Cao Di Ngọc cũng tương đối nam tính hơn, ngón tay thon dài gầy yếu, khớp xương rõ ràng, to hơn bàn tay của Ngô Hoài Phỉ rất nhiều.
Nàng ấy kiên nhẫn nâng tay nàng lên, ánh mắt chuyên chú, ánh mặt trời chiếu rọi trên người nàng, có thể nhìn thấy một tầng lông tơ mỏng manh và mềm mại trên da thịt trắng nõn như ngọc của nàng ấy.
Ngô Hoài Phỉ quả thật có tư cách để làm nhân vật chính.
Trong tất cả những người Tích Thúy từng gặp, nàng ấy cho người ta cảm giác thoải mái nhất.
Nó hơi giống dòng suối trong vắt trên núi, nhìn thoáng qua có thể thấy vô số viên sỏi dưới đáy suối. Dòng nước trong vắt chảy xuống núi, hiền hòa và vững chãi, nuôi dưỡng vạn vật trong núi.
“Được rồi.”Ngô Hoài Phỉ buông tay nàng ra, vừa ngước mắt đã thấy Tích Thúy đang nhìn nàng ấy chằm chằm, không khỏi không được tự nhiên mà cúi đầu.
“Cao lang quân?”Nàng nhắc nhở: “Đã xong rồi.”
Tích Thúy rút tay về, cười nói: “Cảm ơn cô.”
Hai huynh muội Cao Di Ngọc và Cao Khiên như được tạng từ cùng một khuôn, ngay cả khi cười lên cũng khá giống nhau.
Chỉ là nụ cười của Tích Thúy tự nhiên và dịu dàng hơn anh trai nàng.
“A... " Ngô Hoài Phỉ có vẻ sững sờ, sau khi phục hồi tinh thần, vội vàng dời tầm mắt: “Tiện tay mà thôi.”
Tích Thúy đang muốn nói gì đó, bỗng dưng bên tai lướt qua một giọng nam dịu dàng.
Như tơ lụa thượng hạng, mềm mịn dịu dàng, gần như lấy thái độ cứng rắn không thể xen vào cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
“Cao thí chủ?”
Tích Thúy và Ngô Hoài Phỉ quay đầu lại.
Vệ Đàn Sinh đang đứng cách đó vài bước, mỉm cười nhìn Tích Thúy.
Ống quần hắn ta vén lên thật cao.
Đương nhiên, trên vai hắn ta còn có một thùng phân.