Dọc theo đường đi, Vệ Đàn Sinh cũng không nói nhiều lời.
Chân hắn có tật không thể đi nhanh, khuôn mặt bình tĩnh ôn hòa.
Nói là giúp xem kinh, thì thật sự giúp xem kinh.
Không có chút tâm sự nào, Vệ Đàn Sinh đi thẳng vào vấn đề hỏi kinh thư ở đâu.
Tích Thúy đưa quyển kinh Phật mình chép ra cho hắn xem.
Nàng lấy cớ đi chùa nên đương nhiên phải chép lại một ít, tuy nhiên tới giờ cũng chỉ chép được có mấy trăm chữ.
Vệ Đàn Sinh: "Vô Lượng Thọ Kinh?"
“Là “Vô Lượng Thọ Kinh”
Tích Thúy chỉ thấy tên kinh phù hợp với lời chúc sinh nhật hơn nên nhìn lướt qua, nghĩ là cát tường nên chọn cuốn này. Nhưng rốt cuộc quyển kinh văn này nói gì, nàng không hề biết.
Vệ Đàn Sinh đặt giấy xuống: “Thí chủ có chỗ nào không hiểu?”
Tích Thúy mặt dày nói: "Làm cho tiểu sư phụ chê cười rồi, trong kinh nói gì ta chẳng hiểu gì cả.”
Nghe nàng nói như vậy, Vệ Đàn Sinh cũng không tức giận, trầm ngâm lật xem: “Đã vậy thì để ta giảng lại từ đầu cho Cao thí chủ.”
Ta nói thô thiển, nếu có chỗ sơ hở mong thí chủ thứ lỗi.
Tích Thúy: “Có thể được tiểu sư phụ dạy bảo, ta vui còn không kịp, sao có thể trách ngươi được.”
Bầu trời trong xanh, mây thưa và nắng nhẹ.
Trai đường vô cùng yên tĩnh.
Cây Sơn trà ngoài phòng đã rơi xuống từng đám hoa, vàng óng cực kỳ đẹp mắt.
Vệ Đàn Sinh giảng giải cho nàng trên tờ giấy mỏng kia.
Thanh âm của hắn không cao cũng không thấp, giảng về kinh Phật một cách đơn giản và sâu sắc.
Quyển kinh này khá dài, đặc biệt là đối với loại người không có nền tảng Phật học như Tích Thúy nên khá khó giải thích.
Nhưng Vệ Đàn Sinh lại không ngại phiền toái, vẫn giải thích từng câu từng chữ cho nàng.
Sự chú ý của Tích Thúy không nhiều vào kinh văn mà tất cả đều tập trung vào Vệ Đàn Sinh.
Nhưng đến lúc này, Vệ Đàn Sinh thấy nàng lơ đãng.
“Cao thí chủ?”
Tích Thúy hoàn hồn: “Vệ tiểu sư phụ?”
Vệ Đàn Sinh buông tờ giấy mỏng trong tay xuống, ánh mắt nhàn nhạt.
Vừa nhìn người trước mặt là có thể nhìn ra tâm sự không đặt trên kinh thư.
“Nếu Cao thí chủ có tâm sự thì hôm nay nói đến đây thôi.”Hắn nói.
Nàng cũng thẳng thắn: “Xin lỗi, là ta thất thần, chỉ là trong lòng ta có chút tò mò."
Vệ Đàn Sinh không tiếp lời nàng.
Tích Thúy hỏi: "Tiểu sư phụ ở trong sơn tự bao lâu rồi?"
“Hơn sáu năm.."
“Vệ tiểu sư phụ thật sự thiên tư thông minh, “Tích Thúy không keo kiệt lời khen ngợi "Ngắn ngủi sáu năm, đã có kiến giải như thế đối với Phật pháp, mỗ thật sự bội phục.”
Vệ Đàn Sinh phản ứng bình thường.
Bên cạnh hắn từ trước đến nay không thiếu người cố ý kết giao, chẳng qua hắn không hề có tâm tư kết giao gì cả.
Lông mi hắn rũ xuống, tạo ra một mảnh bóng mờ nhạt trên làn da.
Hắn đứng lên tạm biệt nàng: “Hôm nay nói đến đây thôi, ta còn có việc phải làm, không tiện ở lâu, phần còn lại thì ngày mai tiếp tục.”
Tích Thúy đứng lên: "Ta tiễn tiểu sư phụ."
Ra khỏi phòng khách, bước chân Vệ Đàn Sinh chậm rãi rẽ vào thiền phòng.
Tuệ Như nhìn thấy hắn, vội vàng đứng lên, kinh ngạc nhỏ giọng hỏi: “Sư thúc về sớm vậy? Sao không ở lại chỗ Cao thí chủ lâu hơn một chút?"
Vệ Đàn Sinh mỉm cười: “Vốn là người xa lạ bèo nước gặp nhau, nên không dễ hành xử lắm."
Tuệ Như không đồng ý lắc đầu: “ Hôm nay sư thúc có thể thuyết pháp vì Cao thí chủ, cũng là trong tối tăm có duyên phận, không chừng Thích Ca muốn cho sư thúc độ hóa Cao thí chủ đấy."
Có duyên phận sao?
Vệ Đàn Sinh không trả lời, ánh mắt nhìn về phía tượng Phật Dược Sư trong thiền phòng.
Vị Cao thí chủ này làm cho hắn nghĩ tới một người.
Nhưng chỉ trong giây lát thôi.
Chỉ trong chớp mắt, Vệ Đàn Sinh liền thu hồi suy nghĩ, chậm rãi đi đến hai bên thiền đường, nhắm mắt ngồi xuống.
Quả nhiên đúng như lời Vệ Đàn Sinh đã nói, ngày hôm sau lại đi tới khách đường giảng kinh cho nàng.
Chính là đến không đúng lúc lắm.
Lúc đó, Tích Thúy đang tắm.
Trong chùa vốn có nhà tắm, nhưng nàng không đi được, chỉ có thể tìm một cái thùng lớn, đun nước nóng rồi trốn ở trong phòng.
Chỉ nói với bên ngoài là nàng không quen phơi bày thân thể trước mặt người khác.
Cao Khiên sinh ra trong một gia đình quyền quý, hòa thượng trong chùa cũng không nghi ngờ, chỉ cho là nhà giàu có nhiều quy củ nên chú ý nhiều. Cao gia ra tay hào phóng, quyên góp nhiều tiền hương khói, không thiếu củi lửa khi nàng lãng phí việc tắm rửa một mình.
Lúc Vệ Đàn Sinh gõ cửa, Tích Thúy vẫn đang ngâm mình trong thùng tắm.
“Cao thí chủ?”
Thấy trong phòng không có người trả lời, ngoài cửa lại vang lên hai tiếng gõ nhẹ.