Thùng phân đã trống không, nhưng mùi thì lại không ổn lắm.
Vệ Đàn Sinh buông đòn gánh xuống, có thể là nhận ra được mùi trên người mình nên không bước tới.
Từ xa nhìn lại, quả thật bầu không khí giữa Tích Thúy và Ngô Hoài Phỉ có chút mập mờ.
Ngô Hoài Phỉ theo bản năng lui về phía sau nửa bước.
Chỉ cần nhượng bộ như thế này sẽ khiến điều đó trở nên rõ ràng hơn.
Tích Thúy đón nhận ánh mắt Vệ Đàn Sinh, thầm thở dài trong lòng.
Hắn có vẻ ngoài ôn hòa, nhưng tính chiếm hữu thì lại rất mạnh.
Đối diện với ánh mắt cười tủm tỉm của Vệ Đàn Sinh, Tích Thúy hỏi: “Tiểu sư phụ sao lại ở đây?"
“Ta từ ruộng trở về, từ xa đã nhìn thấy thí chủ và Ngô nương tử rồi nên muốn đến chào hỏi, Vệ Đàn Sinh cười nói: “Nhưng đã quấy rầy thí chủ và nương tử rồi sao?”
Tích Thúy đang muốn nói chuyện, bỗng dưng Ngô Hoài Phỉ lại mở miệng: “Không có gì quấy rầy cả, Cao lang quân chỉ đang giúp ta mà thôi.”
Nàng ấy mở lời là vì muốn che chở Tích Thúy.
Tích Thúy hơi ngẩn ra, không ngờ Ngô Hoài Phỉ lại giúp nàng.
Ngô Hoài Phỉ nói tiếp: "Tiểu sư phụ sao không tiến lên một bước để nói chuyện?"
Thấy Ngô Hoài Phỉ nói đỡ thay Tích Thúy, Vệ Đàn Sinh cũng ngẩn ra.
Nhưng hắn lại nhanh chóng khôi phục như bình thương, cười nói như không có việc gì: “Mùi trên người ta hôi lắm, không dám tiến tới, đợi ta quay về tắm rửa thay một bộ quần áo rồi sẽ đến giúp nương tử và Cao thí chủ."
Vệ Đàn Sinh rất nhân nhượng Ngô Hoài Phỉ.
Khi đối mặt với nàng ấy, sự xa lánh khắp cơ thể hắn dường như đã chuyển sang mức độ ấm áp vừa phải. Chỉ cần nhìn vào lời nói và hành động của hắn, quả thực có thể thấy được khí chất dịu dàng và ân cần của nam phụ.
Nhưng Tích Thúy không cẩn thận cầm nhầm kịch bản của Cao Khiên lại có chút đau khổ.
Nhìn bóng lưng Vệ Đàn Sinh rời đi, Tích Thúy bất an nghĩ.
Luôn cảm thấy những gì Ngô Hoài Phỉ vừa nói có thể khiến tình cảm của Vệ Đàn Sinh đối với nàng phức tạp hơn một chút.
Vệ Đàn Sinh không thích nàng.
Nàng có thể nhìn ra.
Nếu có một người không rõ giới tính và có mối quan hệ mập mờ với người mình thích, có lẽ nàng cũng sẽ không cảm thấy thoải mái về điều đó.
Sau khi Vệ Đàn Sinh rời đi, Tích Thúy cũng không muốn ở lại đây nữa bèn cáo từ Ngô Hoài Phỉ.
Về phần sau đó rốt cuộc hắn có đi giúp Ngô Hoài Phỉ hay không, Tích Thúy không hề biết.
Những ngày tiếp theo, nàng dành thời gian sao chép kinh Phật hoặc phụ giúp dọn dẹp khách đường, dù cuộc sống có đôi chút buồn tẻ nhưng vẫn được coi là nhàn hạ.
Vệ Đàn Sinh đến giảng kinh cho nàng theo thường lệ, nhưng thay vì cải thiện mối quan hệ của nàng với Vệ Đàn Sinh, thì mối quan hệ của nàng với Ngô Hoài Phỉ lại được cải thiện rất nhiều.
Chỉ là kể từ đó, Tích Thúy luôn cảm thấy Vệ Đàn Sinh càng đối xử với nàng lãnh đạm hơn.
Dù sao, khi họ đi dạo cùng nhau, nàng luôn bước vào và xuất hiện một cách "trùng hợp", biến thế giới của họ thành thế giới tay ba.
Vệ Đàn Sinh vẫn mỉm cười, nhưng không chủ động nói chuyện với nàng, mỗi lời nói đều hướng về phía Ngô Hoài Phỉ.
Ngô Hoài Phỉ thông minh và không có hứng với Vệ Đàn Sinh, nên lại đẩy câu chuyện về phía Tích Thúy.
…..
Cảnh tượng tựa như sa mạc khô cằn.
Tích Thúy cũng không thế làm gì được với những tình huống thế này.
Thời gian của nàng eo hẹp, Vệ Đàn Sinh không chủ động tiếp xúc với nàng, nàng cũng không thể bị động mặc cho thời gian bị lãng phí vô ích.
Cân nhắc hai bên, chỉ có thể lựa chọn chủ động.
Cho dù Vệ Đàn Sinh lạnh nhạt với nàng, Tích Thúy cũng không bận tâm.
Điều quan trọng nhất là trước tiên phải dọn đường và thiết lập mối quan hệ với Vệ Đàn Sinh.
Về phần mối quan hệ đó là gì thì nàng không quan tâm.
Mối quan hệ tình địch cũng là một mối quan hệ sâu sắc.
Không sợ bị trộm chỉ sợ có kẻ trộm rình rập, không chừng lúc Vệ Đàn Sinh lăn qua lộn lại cân nhắc nàng, sẽ vô tình yêu nàng.
Dưới sự cố ý của Tích Thúy, dường như mỗi ngày chùa Không Sơn đều có thể nhìn thấy hình ảnh ba người bọn họ sóng vai đi cùng nhau.
Chạng vạng tối, trong bầu không khí quỷ dị, ba người đi một đoạn đường nhỏ.
Trên đường đi có một tăng nhân khác gọi Vệ Đàn Sinh, nói là Thiện trụ trì có việc gọi hắn.
Vệ Đàn Sinh phụ trách phòng ghi chép ở chùa Không Sơn, cũng được gọi là bí thư.
Bí thư cần có tư duy nhanh nhạy, am hiểu cả Nho giáo và Phật giáo, có khả năng diễn đạt tốt.
Vệ Tông Lâm muốn cho hắn bước lên con đường làm quan, luôn bồi dưỡng hắn theo yêu cầu của Nho giáo, cho nên hai phương diện Nho giáo và Phật giáo thì Vệ Đàn Sinh đều có học. Hơn nữa hắn viết chữ Khải rất đẹp, mấy năm nay, văn thư ở chùa đều có hắn hỗ trợ viết.
Vệ Đàn Sinh bị gọi đi, chỉ còn lại Tích Thúy và Ngô Hoài Phỉ.
Nàng tới đây là vì công lược Vệ Đàn Sinh, Ngô Hoài Phỉ tới đây là vì chữa bệnh cho Thiện thiền sư.
Bệnh của Thiện thiền sư mới có chút khởi sắc không bao lâu, mấy ngày hôm trước lại đột nhiên chuyển biến xấu. Ngô Hoài Phỉ ngày đêm lật xem y thư, suy nghĩ quá nhiều rầu rĩ không vui, lúc này Vệ Đàn Sinh mới dẫn nàng ấy ra ngoài dạo chơi để thả lỏng tâm tình.
Vệ Đàn Sinh vừa đi, việc này liền rơi xuống đầu Tích Thúy.
Tích Thúy an ủi nàng ấy một câu, bảo nàng ấy thư giãn, rồi cùng nàng ấy chậm rãi đi dọc theo chùa Không Sơn.
Cùng lúc đó, một khách hành hương thân quen đến chùa Không Sơn.
Đó chính là vợ của trưởng tử Cao Trạch nhị phòng Cao gia, đại tẩu Lý thị.
Đoạn thời gian trước sau khi tiết lộ quan hệ giữa mình và Cao Trạch với Tích Thúy, tuy rằng bên ngoài nàng ấy ra vẻ thông suốt, nhưng thực ra chỉ có nàng ấy mới cảm nhận được hết mọi nỗi đau.
Thành thân với phu quân được ba năm, ân ân ái ái, nhưng không ngờ Cao Trạch lại thay lòng đổi dạ nhanh đến vậy.
Sau khi trở lại Cao gia, Lý thị ngày nhớ đêm mong, lại nhìn thấy trượng phu lãnh đạm không hiểu ý, càng cảm thấy buồn bực không vui, lúc này mới trở lại chùa Không Sơn.
Nghe nói chùa Không Sơn cầu nhân duyên rất linh nghiệm, liền muốn bái trước Quan Thế m một lạy, cầu xin Quan Thế m thương xót, khiến cho vị hôn phu sớm ngày hồi tâm chuyển ý.
Nàng ấy leo lên thềm đá, vừa vặn đυ.ng phải Tích Thúy và Ngô Hoài Phỉ đi tới trước cổng núi.
Nhìn thấy thân ảnh yểu điệu trước sơn môn, Tích Thúy dừng bước, suýt chút nữa đã cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Đó là Lý thị?
Nàng vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Lý thị, Lý thị lại rất quan tâm tới huynh muội Cao gia, nên dù thế nào Tích Thúy cũng không nhìn lầm nàng ấy
Thân hình và dung mạo này, ngoại trừ Lý thị ra, không còn ai khác.
Nhưng tại sao nàng ấy lại đến chùa Không Sơn?
Tim Tích Thúy đập thình thịch, trong một hơi thở, hàng trăm suy nghĩ lướt qua trong đầu nàng.
Chẳng lẽ chuyện nàng lẻn ra ngoài đã bị phát hiện?
Không...... Điều đó là không thể. Tích Thúy tỉnh táo lại nghĩ thầm, người Cao gia không hề quan tâm gì đến Cao Di Ngọc cả, nàng cũng vì điểm này nên dám mới rời đi.
Trước khi rời đi nàng đã chào hỏi rồi, có lý do danh chính ngôn thuận. Trừ phi một tháng nàng không trở về, nếu không thì Cao gia chắc chắn không thể phát hiện ra chuyện này.
Ngô Hoài Phỉ chưa từng gặp Cao Di Ngọc, mới nhận nàng là Cao Khiên, nhưng Lý thị thì không, cho dù bây giờ nàng mặc nam trang, thì chắc chắn Lý thị cũng sẽ không nhầm nàng là Cao Khiên.
Lý thị vô thức liếc mắt nhìn nàng, Tích Thúy vội vàng cúi đầu, cố gắng đè thấp cảm giác tồn tại của mình, muốn nhanh chóng đi qua.
Nhưng vóc dáng nàng quá cao, lúc đi ngang qua người bên cạnh, rất khó không hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Lại một lần nữa khách tăng kia quen biết nàng, lúc này nhìn thấy nàng và Ngô Hoài Phỉ, hắn ta rất lễ phép mỉm cười chào hỏi: “Ngô thí chủ, Cao thí chủ."
Lần này, Lý thị trực tiếp nhìn qua, Tích Thúy muốn trốn cũng không trốn kịp nữa.
Hai bên cổng núi là rừng cây rậm rạp, rất ít người đi tới nơi này.
Lo lắng bị Lý thị phát hiện không dễ ăn nói, Tích Thúy chỉ có thể né vào núi rừng hai bên.
“Cao lang quân?”
Ngô Hoài Phỉ không ngờ tới hành động của nàng, đột nhiên nàng bước nhanh về phía trước, Ngô Hoài Phỉ hét lên một tiếng gọi nàng lại, nhưng thấy Tích Thúy càng chạy càng nhanh, nàng ấy không kịp nghĩ nhiều vội vàng đuổi theo.
Chỉ là, tiếng hét của Ngô Hoài Phỉ cuối cùng đã thu hút sự chú ý của Lý thị.
Khi nhìn sang, lại chỉ thấy dáng vẻ Tích Thúy vội vàng vàng.
“Nhị đệ?”
Lý thị có chút mơ hồ.
Vừa rồi có phải là nhị đệ không? Nhưng trước khi nàng ấy ra ngoài, rõ ràng đã nhìn thấy nhị đệ đi sở quan mà.
Thân hình và dung mạo có vài phần tương tự với nhị đệ, nhưng lại không giống lắm.
Lý thị hỏi khách tăng: "Đó là?"
Khách tăng kinh ngạc: “Đó là Cao thí chủ, sao lại vội vàng như vậy?"
“Cao thí chủ nào?"
“Đương nhiên là Cao Khiên thí chủ rồi."