Vưu Lị sợ đến mức suýt nhảy dựng lên như con thỏ. Nhưng thanh niên tóc đỏ phản ứng còn nhanh hơn, ngay khi đầu cô gần bật vào cằm hắn, cánh tay rắn chắc đã vòng qua đỡ lấy lưng và đầu gối cô, lập tức bế cô lên, rời khỏi khu vực đó.
Tốc độ của hắn quá nhanh, đến mức Vưu Lị còn chưa kịp phản ứng thì mặt cô đã đập mạnh vào bờ ngực rộng rãi của hắn, sau đó còn bị cơ ngực rắn chắc kia đàn hồi đẩy ngược lại.
Cô ngơ ngác ngồi đó, tiếng hét “Mẹ ơi” chưa kịp phát ra đã bị lực rung dội khiến nghẹn ứ trong họng.
Ma… mẹ nó chứ, to thật đấy!
“Lily, xác chết có gì mà sợ?” Toland bị vẻ mặt đơ đơ của cô chọc cười.
Sợ đồ sống thì thôi, sao chết rồi cũng sợ?
“Được rồi, Ban Vĩ, lo việc của cậu đi, cậu làm Lily sợ đấy.” Hắn quay đầu nói với cậu thiếu niên tóc xù.
Cậu trai tên Ban Vĩ rõ ràng như vừa trút được gánh nặng.
Trời ơi, cậu ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình vừa bị sóng âm của dẫn đường Lily dọa cho hết hồn đâu.
Chuyện suýt nữa do căng thẳng quá mà bung tinh thần thể, tay run làm rơi cả gà nướng xuống đất, nếu để người khác biết, nhất định sẽ bị cười cho thối mũi!
Dù nhìn thì yếu ớt thế thôi, nhưng mà đúng là dẫn đường cấp A có thể phối hợp với đội trưởng, quả nhiên kinh khủng thật!
“Xin lỗi đội trưởng. Xin lỗi, dẫn đường Lily. Tôi chia cho ngài một cái đùi gà để xin lỗi nha.” Ban Vĩ nói xong liền chuồn lẹ.
“Nhưng chỉ cho một cái thôi đấy.” Cậu ta chạy về bên đống lửa, đôi mắt tròn xoe lại nhìn về phía Toland, nhấn mạnh: “Đội trưởng, em còn đang tuổi ăn tuổi lớn!”
Toland cụp đôi mắt màu hổ phách đẹp đẽ lại, nhìn sang phía Vưu Lị: “Lily thấy sao? Muốn lấy đùi, hay cả con?”
“…Đùi?”
Trong đầu Vưu Lị vẫn còn đang quanh quẩn với hình ảnh chân của con bọ ngựa, chưa kịp phản ứng lại sự chuyển đề quá nhanh của đám người này, thì đã nghe thấy cậu thiếu niên tóc xù hào hứng reo lên:
“Dẫn đường Lily, ngài đúng là người tốt! Tôi hào phóng thêm một khúc cổ gà nữa!”
Toland cười khẽ, rồi quay về hướng khác nơi đống lửa: “Của tôi cho thêm thì là, rắc thêm tí ớt bột.”
“Rõ, đội trưởng.” Một cậu thiếu niên mặt mũi thanh tú, ít nói đáp lại.
Lúc này Vưu Lị mới hoàn hồn, người cô đang được thanh niên kia bế lên khỏi mặt đất, tầm nhìn bỗng rộng mở hơn. Lúc này cô mới nhận ra, phía sau lưng thanh niên, đám cỏ cao đã bị dọn sạch thành một khu trống, ở giữa là một đống lửa đang cháy.
Quanh đống lửa có khoảng sáu, bảy người đang ngồi, đều mặc bộ chiến phục viền đỏ nền đen giống hệt nhau, rõ ràng là một tiểu đội.
Vưu Lị âm thầm đếm trong lòng, tính cả đội trưởng tóc đỏ thì nhóm này có tổng cộng tám người.
Nếu theo tiêu chuẩn đội hình 8 - 10 người ở khu ô nhiễm của thế giới này, thì số lượng không tính là quá đầy đủ. Hơn nữa trong tám người ấy, có hai người nhìn rõ vẫn còn là vị thành niên.
Nhưng trong tay mỗi người đều đang cầm một xiên gà nướng, trông giàu có đến đáng ghen tỵ.
Cậu thiếu niên mặt mũi thanh tú khi nãy đang nướng hai xiên, động tác trở mặt và rắc gia vị cực kỳ thành thạo. Mỡ gà vàng óng nhỏ xuống từ lớp da hơi cháy xém, tỏa mùi thơm nức mũi.
Mấy con gà này chắc chắn là gà sạch chưa bị ô nhiễm!
Hôm qua Linh Linh còn nói gia súc gia cầm bị ô nhiễm sẽ xảy ra biến dị, không thể ăn được. Ở A07 hiện nay chỉ còn có thịt lợn là tạm dùng được. Còn các loại thịt khác trên thị trường đều là làm giả từ đậu nành, hương vị hoàn toàn không thể sánh với thịt thật.
Hôm qua Linh Linh cũng nói cái anh lính gác cơ bụng bị thương nặng ở bệnh viện, đội anh ta sau khi về từ khu ô nhiễm đã nộp lên một con gà sạch. Loại gà này quý đến mức phải dùng công huân mới đổi được.
Vậy mà bây giờ, đội này ai nấy đều đang cầm một con gà nướng công huân!