Vạn Nhân Mê Kiều Mềm Trong Thế Giới Lính Gác Dẫn Đường

Chương 19: Không phải cô gọi mẹ à? Đây, mẹ đây nè

Không định mang về nuôi, cũng không có ý định báo nộp, mà ăn luôn ngoài trời, đúng là quá xa xỉ, quá phô trương!

Hơn nữa, lúc bị cô bắt gặp cũng chẳng hề hoảng hốt, cứ thản nhiên coi cô là người nhà, còn mời cô cùng chia chiến lợi phẩm. Cách hành xử bừa bãi kiểu này khiến Vưu Lị có cảm giác như vừa chạm mặt một nhóm đội vui vẻ.

Vì thế, cô lập tức loại trừ một khả năng.

Cô cho rằng, đám người này tuyệt đối không phải nhóm nam chính tinh anh.

Mặc dù thanh niên tóc đỏ trước mặt có nhan sắc và khí chất không thua gì nam chính.

Nhưng trong nhận thức của Vưu Lị, thể loại tiểu thuyết lấy bối cảnh tận thế thì dù các nam chính có hắc hóa, cũng chỉ nhằm vào nữ phụ độc ác, còn trước mặt người khác thì họ vẫn phải giữ hình tượng chính diện. Nhóm họ dẫn dắt cũng thế.

Sion và đội Hắc Ưng là một ví dụ điển hình.

Ngày đầu tiên xuyên đến, Vưu Lị bị dọa một trận trong phòng bệnh vì mấy anh lính gác của đội Hắc Ưng. Họ cao to, mặt mũi dữ dằn, khí thế lạnh lùng, nhìn giống y chang Sion, kiểu người lạnh lùng, ít nói và tàn nhẫn.

Nhưng cũng chính những người lính gác đó, hôm ấy ở lại trong phòng bệnh bao lâu thì đứng nghiêm bấy lâu, dáng đứng thẳng tắp như đang nghiêm túc hoàn thành một nhiệm vụ thăm hỏi, kỷ luật vô cùng nghiêm ngặt, để lại ấn tượng rất sâu sắc cho cô.

So sánh với hiện tại, Vưu Lị cảm thấy, hôm nay mình có thể đã chạm mặt một nhóm phản diện tiềm năng.

Mà còn là phản diện có thực lực nữa chứ!

Anh lính gác da nâu giao nộp con gà sạch hôm qua là cấp B, vậy nên thanh niên tóc đỏ này, dù có đánh giá bảo thủ đến đâu thì ít nhất cũng phải là cấp A. Như vậy, cái nhóm vui vẻ này, không chừng sau này sẽ trở thành một trong những boss phụ chuyên gây khó dễ cho nhóm nam chính chính diện!

Vưu Lị không thể xem được phần nội dung chính của truyện, nên lượng thông tin biết được rất hạn chế.

Nhưng có thể xác định một điều, nhóm này rất thân thiện với Vưu Lily, hơn nữa đội trưởng tóc đỏ dường như còn quen biết cô từ trước.

Nói trắng ra thì đây chính là cái đùi to tự dâng đến tận miệng! Cảm giác của Vưu Lị với nhóm người này lập tức thân thiết hơn hẳn.

Cầu sống sót mà, dựa dẫm, bám víu thì càng nhiều càng tốt!

Đôi mắt cô ánh lên sao sáng lấp lánh, định bắt chuyện với thanh niên tóc đỏ, tranh thủ hàn huyên làm thân một chút trong nội bộ phe phản diện: “Cái đó, cảm ơn anh đã cứu…”

“Còn sợ không?”

Vưu Lị vừa mới ngẩng đầu lên, liền bị bàn tay to của hắn ấn xuống lại.

“Nếu còn sợ thì tôi bế em đi vài vòng nữa.”

Lúc này họ đã tới bên cạnh đống lửa. Thanh niên tóc đỏ đặt cô xuống một tảng đá nhô lên để ngồi nghỉ. Thực ra Vưu Lị cũng chẳng thể tự đi nổi, tối qua lúc bị thả xuống đây, đến dép cũng không có, lòng bàn chân giờ bẩn thỉu không chịu nổi.

Có lẽ vì sợ cô vẫn chưa hoàn hồn, nên khi Vưu Lị vừa ngẩng mặt định mở miệng cảm ơn, thanh niên tóc đỏ liền dùng tay to ôm lấy sau gáy cô, giống như dỗ trẻ con, ấn mặt cô trở lại vào l*иg ngực rắn chắc của mình.

Hơi thở mạnh mẽ ấy mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối, đồng thời lại giống như kiểu “sủng nịch thô bạo” của dã thú đối với con non, dùng hành động kỳ cục mà đáp lại dáng vẻ thảm hại của cô ban nãy.

Không phải cô gọi mẹ à? Đây, mẹ đây nè.

Rõ ràng hắn đối với cô rất thân thiện, giọng điệu cũng rất dịu dàng, thế mà Vưu Lị lại tự mình tưởng tượng thành mấy câu thoại ác miệng kiểu này.

“Không… không cần đâu… giờ tôi thật sự không sợ nữa rồi.” Hai má cô nóng bừng, vội vàng cắt đứt mạch tưởng tượng trong đầu, chầm chậm rút đầu khỏi ngực hắn.

“Vậy sao, thật đáng tiếc.” Toland nhìn hai má cô ửng hồng, bất chợt bật cười không rõ ý.

Nụ cười ấy khiến mặt Vưu Lị đỏ hơn nữa.