Vạn Nhân Mê Kiều Mềm Trong Thế Giới Lính Gác Dẫn Đường

Chương 17: Gà nướng

Thơm quá!

Chóp mũi nhỏ nhắn của Vưu Lị khẽ động đậy liên tục, cô ngửi thấy mùi gà quay thơm nức đang xèo xèo rỉ mỡ.

Tuyệt thật, không ngờ đồ ăn ở thiên đường lại ngon vậy. Không phải kiểu nhạt nhẽo mà Linh Linh làm tối qua nữa, đúng kiểu thiên đường cho người ăn mặn.

“Lily, tỉnh dậy đi.”

Một bàn tay nam giới thon dài đặt lên vai cô, nhẹ nhàng lắc lắc.

Qua lớp vải mỏng mềm của váy ngủ, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến chân thực. Vưu Lị dần dần nhận ra cô không lên thiên đường, cô vẫn còn sống.

Được cứu rồi?

Hay là may mắn xảy ra điều gì?

Hàng mi dài đen nhánh của cô gái nhẹ run lên, mí mắt chậm rãi mở ra, trước mắt mờ mờ đυ.ng ngay một mảng đỏ rực.

Máu?

Con bọ ngựa dị biến đó!

Vưu Lị giật nảy mình, ý thức lập tức quay về, thân thể bật dậy về phía trước, suýt chút nữa va vào cằm người đàn ông đối diện.

“Có con bọ ngựa dị biến!” Cô cuống quýt nói.

Sợ mình nói chưa rõ, cô vội vàng bổ sung: “Là bọ ngựa biến dị, rất to, cao cỡ người lớn, tay là lưỡi dao thép, phải cẩn thận!”

Sau khi mắt thích nghi với ánh sáng, Vưu Lị sững lại.

Trước mặt cô là một thanh niên rất trẻ, tóc đỏ rực rỡ, ngũ quan sắc sảo, làn da trắng mịn, đồng tử màu hổ phách mang theo cảm giác dã thú đầy xa lạ. Dưới lớp tóc có thể thấy tai hắn được xỏ cả một hàng khuyên bạc.

Đẹp trai đến mức mang nét tà khí.

Lúc này Vưu Lị mới nhận ra, thứ màu đỏ cô vừa thấy ban nãy không phải là máu óc gì cả, mà là màu tóc của thanh niên trước mặt.

Hắn mặc bộ chiến phục viền đỏ nền đen, nửa quỳ trước mặt cô, tay vẫn đặt lên vai, dùng cánh tay rắn chắc đỡ lấy phần thân trên của cô khi cô ngồi dậy.

“Bọ ngựa dị biến à...” Thanh niên có vẻ hứng thú với cách gọi này, khẽ hừ một tiếng qua mũi, nghe rất vui: “Rồi sao nữa?”

Vưu Lily ra sau lưng hắn , đám cỏ cao xung quanh đã bị san bằng, không giống khung cảnh tối qua cô thấy, nhưng ở xa hơn vẫn còn những bụi cỏ mọc cao bất thường.

Môi trường không thay đổi, chứng tỏ cô vẫn đang ở nơi đã chạm mặt bọ ngựa dị biến tối qua.

Rồi sao nữa?

Hắn mặc chiến phục thế kia, chắc chắn là lính gác rồi. Vưu Lị nhát gan nghẹn ngào: “Vậy… ngài nhất định đừng chết nha…”

Nếu đến cả hắn cũng không đánh lại con bọ ngựa đó, thì cô chắc chắn cũng không sống nổi!

Dù nhìn hắn có vẻ mạnh thật đấy, nhưng mà lỡ như… lỡ như cũng là bình hoa giống cô thì sao?

Vưu Lị nghĩ đến đây, càng thấy u sầu, biểu cảm trên mặt cũng trở nên đau khổ.

Nỗi đau khổ đó quá đỗi chân thật, khiến cả người tên Toland kia cũng ngẩn ra, rồi khóe môi khẽ nhếch lên thành nụ cười, đồng tử ánh lên một chút biến hóa bí ẩn.

“Phụt—”

Phía sau hắn cũng vang lên tiếng nín cười không nổi, như vừa nghe được trò đùa lớn nhất thiên hạ.

“Ha ha, dẫn đường Lily, cô đang nói gì vậy chứ?”

Một cậu thiếu niên trông mười sáu, mười bảy tuổi đột nhiên từ đâu ló ra, tay cầm một xiên gà quay đang cháy xèo xèo, đôi mắt mèo lấp lánh sáng ngời.

“Bọ ngựa dị biến gì đó, chẳng phải đã chết rồi sao.” Cậu thiếu niên cười nhẹ, giọng điệu đùa cợt, chỉ tay về phía chân Vưu Lị: “Chỉ là một con bọ ngựa dị biến cấp C, đừng nói đội trưởng, đến cả tôi cũng…”

Vưu Lị vô thức nhìn theo hướng ngón tay cậu ta chỉ, hoàn toàn không phòng bị, ánh mắt lập tức chạm ngay vào cặp mắt dầu của con bọ ngựa bị chém làm đôi đang nằm chết không toàn thây.

“AAAA! Ma—!”

Ngay trước mũi chân cô, khu đất trống toàn là mảnh thi thể bị chặt vụn của con bọ ngựa dị biến. Trong lớp máu trắng đυ.c đặc sệt còn xen lẫn nhiều mảng gồ ghề màu hồng nhạt, cảm giác nhìn vào không khác gì một thùng đạo cụ máu me trong phim kinh dị.

Mẹ ơi, trong cơ thể bọ ngựa dị biến sao lại có cả thứ giống não người!?