Vạn Nhân Mê Kiều Mềm Trong Thế Giới Lính Gác Dẫn Đường

Chương 14: Tại sao không muốn?

Dựa vào tình hình thi công hiện tại bên ngoài, Vưu Lị đoán khu trung tâm của A07 chắc đã được trùng kiến xong, bây giờ mới có thời gian dùng mấy nguyên liệu thừa đi sửa con đường đất ngoại thanh Nhưng căn biệt thự nhỏ mang phong cách lâu đài này thì không phải thứ “liệu dư”.

Đây là biệt thự nghỉ dưỡng ở ngoại thành mà cha mẹ quý tộc của nguyên chủ từng mua trước khi thảm họa xảy ra, vốn định tặng làm quà nhân dịp cô tròn 18 tuổi. Họ mời đội thiết kế hàng đầu A07, từng món đồ nội thất đều được lựa chọn tỉ mỉ.

Tiếc là còn chưa kịp hoàn thiện thì trận ô nhiễm lớn bùng phát.

Bốn năm trước lúc thảm họa xảy ra, nguyên chủ mới chỉ mười sáu tuổi, đang sống cùng cha mẹ tại trang viên quý tộc nằm trong trung tâm phồn hoa của căn cứ.

Một tuần sau khi ô nhiễm bùng nổ, một vài dị vật cấp cao đã đột phá lá chắn bảo vệ căn cứ, xông thẳng vào trung tâm, tàn sát trong trang viên. Cha mẹ nguyên chủ không may thiệt mạng tại chỗ, người hầu hoặc bỏ mạng, hoặc chạy trốn, cuối cùng bên cạnh cô chỉ còn một hầu gái lớn lên cùng từ nhỏ.

Sau đó, nhóm nam chính tới nơi, tiêu diệt dị vật, Tống Huyền Diệp đích thân dẫn người phong tỏa trang viên. Từ đó, nguyên chủ cùng hầu gái Linh Linh dọn đến biệt thự vùng ngoại thành để sinh sống.

Rồi sau đó, nguyên chủ thức tỉnh năng lực dẫn đường và bắt đầu làm việc trong tháp canh...

Những điều này là ký ức vụn vặt mà Vưu Lị vừa tiếp nhận xong.

Cơn đau đầu nhẹ thoáng qua, sau khi ký ức được dung hợp, cô bỗng có cảm giác thân quen vô cớ với khu vườn, đám rau và căn biệt thự nhỏ tàn tạ trước mắt.

Từng nhành cây ngọn cỏ nơi đây đều là tài sản nguyên chủ đổi lấy bằng tiền lương, đúng là của cải quý giá!

“Tôi về đến nhà rồi, cảm ơn đội trưởng Sion đã đưa tôi về, làm phiền ngài rồi.”

Vưu Lị lễ phép nói lời từ biệt, đưa tay phải ra, túi thuốc của cô vẫn còn trong tay Sion.

“Vẫn chưa tính là về.” Sion nói.

“Vừa nãy, cô không muốn bay?” Anh ta nghĩ một lúc, hỏi nốt câu: “Tại sao không muốn?”

Vưu Lị im lặng.

Trên vai Sion đậu một con hắc ưng nhỏ lông toàn thân đen bóng, khung xương rắn chắc. Nó vỗ cánh hai cái, há chiếc mỏ nhọn, phát ra vài tiếng kêu ngắn, chói tai.

Sau đó nghiêng đầu, dùng đôi mắt sắc như hạt đậu nhìn chằm chằm cô, trông như đang thể hiện sự bất mãn.

Vưu Lị càng thêm im lặng.

Khi ánh mắt cô giao với đôi con ngươi dài hẹp như mực đen của Sion, cô chợt phát hiện, một người một chim này đúng là nghiêm túc thật.

Không, cho tôi hỏi cái đã!

Cả hành trình chưa đến một cây số, đi bộ thì cùng lắm chưa tới mười phút, thế thì cưỡi ưng có ý nghĩa gì chứ?

Là chim ưng đó! Chứ có phải xe đạp đâu! Thế giới này chẳng lẽ không có phương tiện giao thông bình thường nào khác sao?

Vài phút trước, con hắc ưng này còn to bằng cả phi thuyền vũ trụ, từ trên trời xoáy vòng lao xuống, khí thế ngút trời, uy phong lẫm liệt, suýt nữa làm cô hoảng sợ đến vỡ tim.

Đặc biệt là lúc thân hình nó còn chưa thu nhỏ hoàn toàn, đã vô cùng nhiệt tình định dùng cái mỏ sắc nhọn của mình cọ cọ vào má cô.

Tất nhiên, đã bị Sion mặt lạnh quát ngăn lại.