Vạn Nhân Mê Kiều Mềm Trong Thế Giới Lính Gác Dẫn Đường

Chương 15: Linh Linh là Linh Linh

Khi hắc ưng thu nhỏ đến kích cỡ đủ để chở hai người, Sion liền dùng găng tay phủ kim loại lạnh phủ lên tay, khẽ siết không khí một cái, lập tức hiện ra dây cương trên người tinh thần thể, rồi ra hiệu cho Vưu Lị: “Cô trước.”

Vưu Lị giả vờ không nghe thấy lời mời cưỡi ưng, liền đi thẳng ra khỏi tháp canh, cắm đầu bước nhanh về phía biệt thự nhỏ.

“...” Sion tháo găng tay, im lặng đi theo phía sau.

Trên đường, hai người vẫn giữ khoảng cách trước sau, gần như không nói chuyện với nhau câu nào.

Chỉ có con hắc ưng nhỏ hóa thành phiên bản mini là liên tục thể hiện sự tồn tại của mình, đậu trên vai Sion, thỉnh thoảng lại hướng về phía sau kêu lên vài tiếng với Vưu Lị, hoặc đơn giản phóng to cơ thể một chút, bay lên đầu cô, che nắng chiều mỏng manh đang hắt xuống bằng đôi cánh đen.

Chẳng phải nói tinh thần thể là sự hình tượng hóa của tinh thần lính gác dẫn đường sao? Vậy mà sao con ưng nhỏ này lại chẳng giống Sion chút nào hết vậy!

“Tôi...”

Vưu Lị đang suy nghĩ không biết nên lấy lý do lần sau chắc chắn hay thú nhận luôn rằng cô sợ độ cao, thì bỗng nghe thấy một tiếng gọi vui vẻ.

“Tiểu thư! Tiểu thư!”

Một cô gái mặt tròn xinh xắn đang chạy từ phía khác lại, nét mặt đầy hân hoan.

Vưu Lị còn mừng hơn, ánh mắt gần như phát sáng: “Linh Linh!”

“Phù — chẳng phải em bảo tiểu thư cứ đợi em trong tháp canh rồi sao, em vừa mua xong ít đồ là đi đón ngay! Hôm nay chợ có thịt tươi mới nên em… Chào đội trưởng Sion ạ!”

Linh Linh vội vã cúi người hành lễ với Sion một cách nhanh gọn.

Cô ấy mặc bộ đồng phục hầu gái kiểu dáng cổ điển dài đến mắt cá, tóc ngắn uốn cụp ngang tai, khoác một chiếc giỏ đựng đầy thực phẩm, trông thu hoạch không ít.

“Ừ.” Sion nhẹ gật đầu, đưa túi thuốc trong tay cho Linh Linh.

Quả thật đúng là gặp được đồng hương giữa đất khách quê người!

“Vậy nhé đội trưởng Sion, mấy hôm nữa gặp lại ở phòng cách âm!”

Vưu Lị không buồn để ý nhiều, lập tức kéo Linh Linh đang định giữ Sion lại ăn tối vào trong nhà.

Sau khi chắc chắn cửa đã đóng, cô hạ giọng, bắt đầu hát nho nhỏ: “Tuổi thơ của bạn và tôi, có vẻ như đều giống nhau~”

“...” Cấp trên nói đúng, tiểu thư đúng là đầu óc có vấn đề.

“Tiểu thư, tuổi thơ chúng ta không giống nhau đâu.” Linh Linh vừa dùng ánh mắt yêu thương nhìn trẻ nhỏ thiểu năng, vừa nhanh nhẹn lấy nguyên liệu trong giỏ ra và đi thẳng vào bếp: “Ví dụ như tuổi thơ của em là giúp nấu ăn trong bếp, còn của ngài là đọc sách trong thư phòng lầu trên.”

“À đúng rồi, sao lúc nãy ngài không mời đội trưởng Sion ở lại ăn tối? Với cả, ngài lại không đọc tin nhắn đúng không?”

“Ủa? Xin lỗi nha.” Vưu Lị mở giao diện quang não.

Thật ra cô vẫn chưa quen dùng thứ này cho lắm.

Tìm một hồi, quả nhiên thấy trong danh sách tin nhắn có lời nhắn của Tống Huyền Diệp, dặn cô cứ ở bệnh viện chơi trước, người nhà sẽ tới đón sau.

Tiếng của Linh Linh vọng ra từ trong bếp, giọng điệu rất bình thản như đã quen với cảnh này: “Nhân tiện, tiểu thư hãy chấp nhận yêu cầu kết bạn từ quang não mới của em luôn nhé.”

“Rồi rồi!”

Lần này Vưu Lị thao tác rất nhanh, mở mục kết bạn, thấy vài chấm đỏ thông báo, cô cũng chẳng biết cái nào là của Linh Linh, bèn chọn chấp nhận hết, sau đó hí hửng chạy vào bếp, không quên giở trò: “Càn khôn chưa định, ta với ngươi đều là hắc mã.”

Đây là mật khẩu riêng mà mỗi lần trước kỳ thi cô và Trương Linh Linh thường đọc với nhau.