Vạn Nhân Mê Kiều Mềm Trong Thế Giới Lính Gác Dẫn Đường

Chương 13: Biệt thự ngoại thành

Cuối cùng Vưu Lị vẫn đi cùng với Sion.

Hai người dừng lại trước một căn biệt thự nhỏ được rào bằng hàng sắt uốn lượn.

Biệt thự mang phong cách lâu đài, tường ngoài hơi cũ kỹ, dường như đã nhiều năm không được tu sửa. Thế nhưng, từ bố cục thiết kế tổng thể và những chi tiết kiến trúc tinh xảo, vẫn có thể thấy được nét độc đáo và xa hoa thuở nào.

Cho người ta cảm giác chủ nhân nơi đây đã sa sút, không còn khả năng duy trì cuộc sống như trước.

Sân vườn bên trong thì trái lại, được trồng đầy hoa và cây xanh, thậm chí còn có một góc nhỏ trồng rau, hiển nhiên đã được chăm sóc kỹ lưỡng. Căn lâu đài nhỏ đầy vẻ kiêu sa bỗng hóa thành phong cách điền viên bình dị, gần gũi.

Từ lúc rời khỏi tháp canh đến giờ, Vưu Lị đã dần quen với sự chắp vá trong phong cách thế giới này.

Trong lâu đài mà trồng rau thì đã sao? Còn lâu mới bằng cú sốc cô nhận được ngay khoảnh khắc bước ra khỏi tháp.

Vừa ra khỏi tháp canh, gió cát đã thổi tới phủ đầy mặt cô.

Bên ngoài tháp là con đường đất vàng gập ghềnh, trông chẳng khác gì một vùng hoang mạc nghèo nàn.

Những tầng lầu cao chót vót, thiết bị trí tuệ hiện đại trong tháp canh chỉ vừa quay lưng đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là con đường đất vàng và mấy người đàn ông mặc đồ lao động cũ kỹ đang xách xô bê tông và xẻng, có vẻ đang chuẩn bị sửa đường.

Nếu không phải cổ tay bọn họ đeo thiết bị quang não, Vưu Lị suýt nữa đã tưởng mình trở về thế giới hiện đại, trong một thị trấn nhỏ lạc hậu chưa phát triển hạ tầng.

Cảnh tượng trong và ngoài tháp canh căn cứ A07 mang đến cảm giác chia cắt mãnh liệt, công nghệ tương lai bên trong đối lập hoàn toàn với hiện thực lạc hậu bên ngoài, hai thế giới khác biệt lại được dung hợp với nhau theo cách kỳ dị nhưng hài hòa đến lạ, chẳng ai thấy kỳ quặc.

Cứ như một người hào hứng khoe: “Hôm nay tôi chế được tàu sân bay đấy!”

Người còn lại vui vẻ đáp lại: “Thế à? Tôi cũng giỏi mà, hôm nay tôi trồng được một cây hành to tướng luôn!”

Sion nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của cô giữa gió cát, hiếm hoi mở miệng giải thích: “Tháp canh cách xa khu dân cư, khu vực xung quanh ít người, nhu cầu xây dựng cũng thấp.”

Dù anh ta không hiểu vì sao cô lại để ý đến chuyện ngoại cảnh kiểu này.

Cảm giác của lính gác rất nhạy bén, để bảo vệ các giác quan của họ, khu vực xung quanh tháp canh bắt buộc phải có một lớp màng cách âm giả tiếng ồn trắng, ngăn cách hoàn toàn với khu dân cư thông thường.

“Ừm, tôi hiểu rồi!” Vưu Lị gật đầu thật mạnh, thể hiện mình đã lĩnh hội.

Sau thảm họa, tài nguyên trở nên khan hiếm, xây dựng tháp canh là ưu tiên hàng đầu. Tháp canh A07 được mô phỏng theo kết cấu của Tháp Trắng trung ương, không chỉ đơn thuần là một “tháp”, mà là một căn cứ quân sự quy mô lớn.

Trong quá trình xây dựng tháp, những vật liệu dư sẽ được phân phối cho khu dân cư, và cũng theo thứ tự ưu tiên, bắt đầu trùng kiến từ “trung tâm thành phố” có mật độ dân cư cao.

Trừ khi lãnh đạo có vấn đề, không thì chẳng ai lại đi xây biệt thự ở ngoại thành khi nhà ở thiết yếu còn chưa lo xong.