Vạn Nhân Mê Kiều Mềm Trong Thế Giới Lính Gác Dẫn Đường

Chương 12: Người quen đâu rồi?

“Không phải đâu, tôi ra viện hợp pháp.” Vưu Lị giơ cao tay còn lại đang cầm túi thuốc lên: “Thủ trưởng phê duyệt, bác sĩ Thiệu có thể làm chứng.”

Sion liếc về phía túi thuốc theo hướng tay cô gái, khẽ nhíu mày, không nói gì thêm.

Anh ta không hỏi là vị thủ trưởng nào.

Bởi vì ở căn cứ A07, chỉ có một thủ trưởng duy nhất là Tống Huyền Diệp.

Có điều trong túi này chỉ toàn là thuốc thông thường mà anh ta biết rõ, chẳng có lấy một loại thuốc tinh thần mới nào cả.

Sion cụp mi mắt, che giấu đi những suy nghĩ nơi đáy mắt.

“Đi.” Anh ta nhận lấy túi thuốc từ tay cô gái, nói vắn tắt gọn gàng, rồi tiện tay bước xuống bậc cầu thang.

Vưu Lị ngẩn người.

“Đi, đi đâu cơ?”

Nếu không phải hành động cầm giúp túi thuốc của Sion trông quá đỗi tự nhiên, cô thật sự sẽ tưởng từ “đi” đó nghĩa là “biến”.

“Không phải ra viện sao? Đưa cô về.”

Sion đã xuống đến giữa cầu thang. Nghe thấy câu hỏi của cô, anh ta ngoảnh đầu lại, dáng người cao lớn nghênh ánh sáng, bóng sáng mờ ảo đổ lên mái tóc đen, biểu cảm bị ánh sáng che mờ, chỉ còn thấy được những đường nét rõ ràng sắc sảo.

Giọng nói của thanh niên không chút gợn sóng: “Có vấn đề?”

Vưu Lị: “... Không có.” Dám có chắc?

Ôi trời ơi, anh ơi, anh đưa người ta về nhà kiểu này đáng sợ quá đó biết không, y như kiểu thiếu gia hắc đạo yêu sâu đậm rồi bắt cóc vậy đó!

Khoan đã, anh ta là nam chính đấy!

Lối thoát hiểm này có gắn camera không nhỉ? Không lẽ Sion định ra tay với cô ở đây?

Chẳng lẽ vì cái tin đồn “sàm sỡ” kia mà anh ta không kìm nén được sát ý, định gϊếŧ người diệt khẩu trước thời hạn?

Vưu Lị lập tức đẩy cửa an toàn, mở lại, nói nhanh: “Đội trưởng Sion, cái đó… tôi vừa nhớ ra, tôi còn phải thăm một người quen cũ!”

Không thể cứ thế đi theo Sion được, đối mặt với thế giới động vật còn dễ chịu hơn đối mặt với anh ta, ít ra hành lang bệnh viện còn có camera.

Người quen cũ?

Đội trưởng đang làm nhiệm vụ dài hạn, Bạch Nghiên và Sơn Miêu vẫn chưa trở về từ nhiệm vụ, Khuyển Thất thì đang bị giam lỏng.

“Ai?”

Sion từ từ bước từng bước trở lại từ bậc thang, bóng người cao lớn bao trùm lên cô gái nhỏ, chỉ còn để lộ một góc váy tiểu thư vàng nhạt viền ren.

Rực rỡ, ngông nghênh.

Ngoài họ ra, cô còn người quen nào?

“Là…” Vưu Lị tiện tay chỉ vào trong, định bắt đầu buổi diễn thì sững người: “Là…?”

Hành lang bệnh viện vắng lặng không một bóng người.

Cứ như vừa được tổng vệ sinh toàn diện, những tinh thần thể lúc nãy đã biến mất sạch sẽ, mà ngay cả những lính gác đang nằm la liệt trên ghế chờ cũng chẳng còn ai.

Người đâu hết rồi?

Cô còn nhớ rất rõ, trên chiếc ghế này ban nãy, có một lính gác da nâu cơ bụng bị thương rất nặng đang nằm!