Hành lang bệnh viện bỗng trở nên yên tĩnh, đám tinh thần thể hỗn loạn tức thì đứng yên tại chỗ, như bị nhấn nút tạm dừng, lại giống như vừa nhận được cảnh cáo nào đó.
Là sự cảnh cáo vô thanh nhưng đầy uy lực từ một tinh thần thể cấp cao.
Con ó đỏ vừa nãy còn gây loạn, đã gần sát cửa an toàn, định vươn cánh chạm vào mũi giày của cô gái nhỏ, giờ run rẩy thu gọn cánh, cố co mình lại.
Những ánh mắt dán chặt trên người thiếu nữ cũng rút lui. Những ánh nhìn khao khát nóng bỏng ấy bị chủ nhân thu về nhanh chóng, không còn dám liếc nhìn nữa.
Giờ phút này, toàn bộ sự chú ý của Vưu Lị đều dồn vào người đang đứng cuối hành lang.
Chàng trai tóc đen dáng người cao ráo, đứng trên bậc thang phía sau lưng cô, lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt phượng dài hẹp sâu thẳm như mực.
Anh ta mặc một bộ đồ xe moto đen tuyền, tay đeo găng da biker, mặt trên lớp da phủ một lớp kim loại lạnh, thiết kế thời thượng. Một đôi chân dài vững vàng đứng đó, ánh mắt sắc bén, gương mặt lãnh đạm đến mức gần như lạnh lùng, mang theo áp lực vô hình khiến người ta khó lòng thở nổi.
Lý thuyết mà nói, Vưu Lị và hắn là cùng cấp bậc, không cần thiết phải sợ hãi đến thế. Nhưng ngoài cảm giác bị khí thế đàn áp ra, phần nhiều hơn là chột dạ.
Sion, lính gác cấp S, tinh thể tinh thần là Hắc Ưng, đội trưởng của đội lính gác Hắc Ưng tại căn cứ A07.
... Không sai, chính là cái người trong lời Tống Huyền Diệp, người bị đồn là cô đã tấn công ngực sau khi tỉnh lại.
Trong căn cứ này, ngoài vài nam chính cấp S cùng đẳng cấp, chỉ có mỗi Tống Huyền Diệp dám gọi họ bằng biệt danh lấy từ tinh thần thể.
Có lẽ còn thêm cả nguyên chủ.
Vưu Lị âm thầm thêm một dấu ngoặc đơn trong lòng.
Nhưng đó là nguyên chủ, còn cô bây giờ là Vưu - nữ phụ đã cải tà quy chính - Lị!
Vậy nên, vấn đề đặt ra là trong tình huống khả nghi vừa làm chuyện ngu, lại bị nhân vật từng xảy ra hiểu lầm thể xác hai ngày trước bắt gặp thì nên nói gì để cứu vãn bầu không khí đây?
… Chào ha?
Vưu Lị dùng một tay xách túi thuốc, tay còn lại giấu ra sau lưng, nhẹ nhàng tì lên cửa lối an toàn, đang cố gắng chậm rãi, từ từ khép lại khe cửa, làm sao cho không phát ra tiếng động.
May quá, chất liệu cửa này tốt, tiếng ồn lớn từ hành lang cũng không truyền ra ngoài, Vưu Lị thở phào nhẹ nhõm, khép cửa xong lập tức rút tay chào hỏi: “Trùng hợp quá, đội trưởng Sion, ngài cũng đến nằm việ…”
Xì, nằm viện là chuyện vẻ vang chắc?
Lúc lấy lại tinh thần, đầu óc bay đi mất của cô cuối cùng cũng trở về. Cô liếc nhanh qua ngực người đàn ông đang bị bộ đồ xe moto che phủ, rồi vội vàng dời mắt, chuyển chủ đề: “Vết thương của ngài được xử lý rồi nhỉ? Hồi phục tốt chứ ạ?”
Vết thương kinh khủng như thế, giờ còn đứng đây được, chắc đã được xử lý rồi nhỉ, Vưu Lị thầm nghĩ trong bụng.
Cô thề với trời, không phải cô làm! Hôm đó có bao nhiêu người trong phòng bệnh đều có thể làm chứng, là vết thương của hắn đã có sẵn!
“...” Sion không trả lời, chỉ lặng lẽ bước từ bậc cầu thang xuống, đi đến trước mặt cô, giọng thản nhiên hỏi: “Cô định vượt viện?”
Vưu Lị: “?”
Cô chỉ nghe nói vượt ngục, chứ vượt viện thì đúng là lần đầu nghe đấy.
Sau vụ "mổ sọ" của bác sĩ Thiệu Hoa, từ ngữ thế giới này đều thích chơi trào lưu khó hiểu à?
Hơn nữa, cô chỉ là ra viện một cách đàng hoàng thôi mà, sao lại bị nói như đang trốn viện? Không biết nguyên chủ đã để lại ấn tượng gì với dàn nam chính nữa...